Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1043 - Chương 1043: Tạm Biệt Triệu Đại Phu, Di Bảo Chân Chính Của Võ Đế, Văn Cung Lấy Được Chân Linh Chu Thánh (3)

Chương 1043: Tạm Biệt Triệu Đại Phu, Di Bảo Chân Chính Của Võ đế, Văn Cung Lấy Được Chân Linh Chu Thánh (3)

"Nếu Triệu đại phu đã thừa nhận, vậy Hứa mỗ liền đi thẳng vào vấn đề, không làm chậm trễ thời gian của chúng ta nữa."

"Di bảo chân chính của Võ đế ở đâu?"

Thấy Triệu đại phu đã thừa nhận, Hứa Thanh Tiêu liền chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Dù sao cứ mãi dây dưa như vậy sẽ chỉ làm chậm trễ thời gian của nhau mà thôi.

Sở dĩ Hứa Thanh Tiêu chắc chắn quân cờ thứ hai chính là Triệu đại phu là vì ba điểm này.

Chưởng quỹ của một tiệm thuốc bình thường sao có thể biết dị thuật được?

Lúc đó Hứa Thanh Tiêu không có nghĩ nhiều, cho rằng Triệu đại phu dù sao cũng chữa bệnh cho người ta, cho nên kiến thức nhiều. Điều này rất bình thường, thật sự muốn cưỡng ép giải thích, có thể giải thích.

Nhưng điều chân chính khiến cho Hứa Thanh Tiêu chắc chắn một trăm phần trăm chính là do hai nhân tố còn lại.

Thứ nhất, là vì sao Triệu đại phu lại che giấu giúp mình? Lương y như từ mẫu, nhưng thân là đại phu, ông ta biết sự nguy hại của dị thuật, hẳn là sẽ đi báo quan ngay.

Sợ mình trả thù sao?

Huyện Bình An huyện có lẽ không trấn áp được mình của lúc đó, nhưng Trình Lập Đông hoàn toàn trấn áp được mình.

Cho nên thời điểm Trình Lập Đông dò hỏi hắn, Triệu đại phu nên thàn thật dặn dò mọi thứ.

Nhưng Triệu đại phu không làm gì, điều này chứng minh một điểm ông ta không hi vọng mình bị bại lộ.

Điểm này nếu phải giải thích thì cũng có thể giải thích thành do Triệu đại phu thiện lương.

Chỉ là có một điều Hứa Thanh Tiêu không có nói ra. Đây mới thật sự là điểm mấu chốt.

Đó chính là tiếng tăm bây giờ của mình lớn như thế, là thánh mới của Đại Ngụy, thầy của mình bao gồm cả một vài đồng liêu trong huyện nha đều nói là quen biết mình.

Ba ngày này Hứa Thanh Tiêu không chỉ suy nghĩ mà cũng nghe ngóng một vài tin tức. Trên cơ bản người biết hắn đều hưởng được một chút vinh dự của hắn dù nhiều hay ít.

Có mấy bạn đồng liêu được đi phủ Nam Dự làm quan sai cũng bởi vì quen biết mình.

Thậm chí hàng xóm của mình cũng được hưởng lây không ít, tuyên bố khắp mọi nơi đó là một mảnh bảo địa phong thuỷ. Rõ ràng trị giá chỉ ba mươi lượng bạc, thế mà lại ngang nhiên rao bán ba nghìn lượng bạc trắng.

Nghe nói hiện tại có người ra giá vạn lượng hoàng kim chỉ để muốn mua mảnh đất này.

Nhưng toàn bộ huyện Bình An, duy chỉ có Triệu đại phu là cực kỳ bình tĩnh. Người khác có lẽ đang bám lấy mình, nhưng Triệu đại phu không như vậy, ông ta đã cứu mạng mình.

Cho dù Triệu đại phu không màng danh lợi thế nào đi nữa thì vẫn phải có một số thứ muốn mình giúp chứ nhỉ?

Gần một năm, Triệu đại phu quá mức khiêm nhường, khiêm nhường đến hơi quá đáng.

Cho nên dưới đủ loại manh mối, Hứa Thanh Tiêu cơ bản đã xác định quân cờ thứ hai của Bạch Y Môn ở huyện Bình An chính là Triệu đại phu.

Mỗi một manh mỗi cũng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng tất cả những manh mối hợp lại với nhau như vậy thì rất khó giải thích rõ ràng.

Mà đối với Triệu đại phu, Hứa Thanh Tiêu phát hiện đến bước này cũng không phải là chuyện ngoài dự liệu.

Dù sao Hứa Thanh Tiêu hiện giờ đã trở thành bán thánh Đại Ngụy, lại thêm lúc trước mình quả thật đã bị lộ chân tướng, cho nên không có gì để giải thích hết.

Vào lúc này lại nghe thấy Hứa Thanh Tiêu hỏi câu như thế.

Triệu đại phu lập tức mở miệng.

"Nói ra có lẽ cậu không tin, lão phu đã tìm hơn hai mươi năm cũng chưa tìm thấy di chỉ chân chính của Võ đế ở nơi nào."

"Nhưng điều chắc chắn duy nhất chính là thi hào không sai."

Triệu đại phu nói thế khiến Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu mày.

Đã tìm hai mươi năm mà không thấy?

Vậy chẳng phải là phiền phức rồi sao?

"Thi hào? Là câu ‘Ánh trăng sáng trên núi Minh Nguyệt’ kia sao?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

Nhưng nói thật, thi hào thật sự có hơi sến. Khó có thể tưởng tượng tiêu chuẩn thơ từ của Võ đế sẽ thấp như vậy.

Quả thực không rành thì cứ mời một đại nho giúp đỡ chút, không cần phải sến súa như vậy chứ.

"Ừm."

"Thi hào không sai, nhưng núi Vọng Thu không phải là di chỉ chân chính."

Triệu đại phu trả lời.

"Ngài từng đi chưa?"

Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.

"Rồi."

"Có điều lão phu không có mở rương ra, lão phu không cần Cổ kinh đan thần, chỉ cần phương pháp luyện đơn mà thôi. Đối với lão phu thì những thứ đó không có ý nghĩa mấy."

"Nếu không có gì bất ngờ thì vật này hẳn là nằm trong tay ngươi."

Giọng nói của Triệu đại phu vô cùng bình tĩnh.

Nhưng âm thanh của Cổ kinh đan thần lại vang lên bên tai Hứa Thanh Tiêu, nhưng chỉ là truyền âm mà thôi.

"Khuyết tật não."

Âm thanh của Cổ kinh đan thần vang lên, cho rằng đầu óc của Triệu đại phu có vấn đề.

Hứa Thanh Tiêu thì trầm mặc khó hiểu.

Bởi vì Triệu đại phu có hơi tự phụ. Giống như người trong thiên hạ đều cảm thấy Cổ kinh đan thần là một bản kinh thư, nếu như biết được nó là lò đan có thể luyện chế phá cảnh đan, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

"Sao? Ngươi không nhận được sao?"

Triệu đại phu mở miệng nhìn sang Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt có chút tò mò.

"Không."

"Lấy tới tay rồi."

Hứa Thanh Tiêu trả lời, người sau gật gù. Thật ra lão cũng không phải quá tự phụ.

Thân là đại phu, lão càng hiểu về dược liệu cho thuật luyện đan. Có lúc tuy nhận được phương pháp luyện đơn, nhưng dược liệu cũng khó tìm, cho dù là có được dược liệu thì luyện chế cũng rất phiền phức.

Cũng chính bởi vì đủ loại nguyên nhân, lão không có mở rương ra, nguyên nhân chủ yếu chính là lão không muốn đánh rắn động cỏ.

Mục tiêu của lão là di tích thật, mà cách mở ra di tích thật lại giống với cách mở ra di tích giả.

Lão cần một người trợ giúp.

"Đợi đã."

"Triệu đại phu, ông đã đến di tích, vậy ông cũng tu luyện dị thuật?"

Đột nhiên Hứa Thanh Tiêu nhạy bén phát hiện một vấn đề.

"Lão phu không có."

"Là người khác."

Triệu đại phu bình tĩnh trả lời.

"Người kia đâu?"

Hứa Thanh Tiêu hỏi nói.

"Chết rồi." Triệu đại phu trả lời vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại làm Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc.

"Sao lại chết? Là bởi vì dị thuật sao?"

Hứa Thanh Tiêu hiếu kỳ.

"Cũng tương tự như vậy."

Triệu đại phu không nói quá chi tiết, chỉ nói sơ qua.

Nhưng lời nói này đã làm Hứa Thanh Tiêu càng liên tưởng đến đá thần trấn ma.

"Di tích chân chính của Võ đế ông thật sự không biết sao?"

Bình Luận (0)
Comment