Hứa Thanh Tiêu trở lại chuyện chính, không tiếp tục mổ xẻ chủ đề này nữa.
Trấn ma thần thạch ở bên trong di tích Võ đế, hắn nhất định phải có được.
"Lão phu không lừa cậu."
"Lão phu đã tìm hai mươi năm cũng chưa có tìm được. Hiện giờ lão phu cũng sắp chết rồi, cho dù tìm được thì đối với lão phu cũng không còn tác dụng gì nữa."
"Thanh Tiêu, cậu biết vì sao hồi đó lão phu lại nói cho cậu biết tung tích của dị thuật không?"
Triệu đại phu lắc đầu, đồng thời nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói như thế.
"Vì sao?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Triệu đại phu.
"Bởi vì lão phu đã cải trang thành đại phu hai mươi năm, cứu người chết chữa người thương, giả vờ đến mức cũng quên luôn thân phận của chính mình."
"Hôm đó ta ở trong nhà trọ nhìn thấy hình vẽ Bạch Y môn. Thật ra sở dĩ ta không có đi qua ngay, cũng không phải vì ta cảnh giác, mà là lão phu không muốn tham dự nữa."
"Cuộc sống như thế cũng không tệ, chí ít không cần quá lo âu điều gì, cũng không có gì quá phiền não."
"Đã qua độ tuổi hùng tâm tráng chí, hiện tại chỉ muốn lặng lẽ vượt qua quãng đời còn lại."
Triệu đại phu nói ra suy nghĩ của bản thân, cũng coi như là giải đáp một nỗi nghi hoặc.
Lúc trước lão chỉ dẫn Hứa Thanh Tiêu đi tìm dị thuật, cũng không phải là có mục đích gì, quả thực là thấy chết thì cứu mà thôi.
Nghe lão như thế, Hứa Thanh Tiêu có chút lặng lẽ.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu lạy một lạy với Triệu đại phu.
"Đa tạ tiên sinh."
Bất kệ đối phương là ai, cũng mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, nhưng đã cứu mình, Hứa Thanh Tiêu mãi khắc ghi ân tình này.
"Lời khách sáo thì đừng nói."
"Nếu như cậu thật sự muốn phá giải bí mật của di tích Võ đế, cậu phải suy nghĩ thật kỹ."
"Lão phu đã nghĩ suốt hai mươi năm, nhưng đã không còn muốn nữa."
Triệu đại phu nói như thế, Hứa Thanh Tiêu có vẻ hơi trầm mặc.
Qua một lát sau, Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì nữa mà là nhìn Triệu đại phu, nói.
"Triệu đại phu, nếu như có một ngày cần Hứa mỗ hỗ trợ, thì ngài cứ mở lời là được. Hứa mỗ xin được cáo lui trước."
Nếu đã không có manh mối gì, Hứa Thanh Tiêu cũng không làm lỡ thời gian nữa.
"Đi thong thả."
"Trước kia cậu nói, Văn Cung biết cậu tu luyện dị thuật, đúng không?"
Triệu đại phu lên tiếng níu Hứa Thanh Tiêu lại.
"Vâng."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, đồng thời trong ánh mắt có hơi tò mò. Chuyện này không phải là Triệu đại phu nói ra sao?
"Cậu chú ý một chút."
"Chuyện cậu tu luyện dị thuật, ngoại trừ ta và cậu ra thì môn chủ Bạch Y môn cũng biết."
"Ngoài ra không có bất lỳ ai biết. Dựa vào tính cách của môn chủ, hắn sẽ không nói cho những môn đồ khác đâu."
"Tộc Chu thánh có liên quan đến môn chủ Bạch Y môn, hơn nữa liên quan không nhỏ."
Triệu đại phu đã nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu một câu.
"Đã biết."
"Đa tạ Triệu đại phu nhắc nhở."
"Đúng rồi, Triệu đại phu, môn chủ Bạch Y môn là ai?"
Hứa Thanh Tiêu vái Triệu đại phu một cái, đồng thời dò hỏi thân phận của môn chủ Bạch Y môn.
"Lão phu cũng không biết, nhưng thế lực của Bạch Y môn rất rộng, có tiền có thế, sau lưng chắc chắn không khỏi liên quan với chư vương, có thể là một vị thân vương nào đó."
Triệu đại phu trả lời, lão cũng không biết môn chủ là ai, nhưng có thể đoán được một số thông tin.
"Được, Triệu đại phu, Hứa mỗ xin cáo từ trước."
Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm môn chủ Bạch Y môn là ai, này không phải trọng điểm.
Rời khỏi tiệm thuốc.
Hứa Thanh Tiêu mang theo một cái nón trúc.
Vẻ mặt có phần bình tĩnh, đi giữa đường phố.
Lúc này, trăng sáng sao thưa.
Tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu hơi phức tạp.
Vốn cho rằng tìm được quân cờ thứ hai của Bạch Y môn thì mình có thể có được bí mật của di tích Võ đế.
Nhưng không nghĩ rằng vẫn uổng phí công toi.
"Ánh trăng sáng trên núi Minh Nguyệt, duyên phận tự tại trong âm dương."
"Sến không chịu nổi."
Hứa Thanh Tiêu vừa đi vừa châm biếm. Thi hào thật sự có hơi sến, không hiểu nổi Võ đế, không biết làm thơ thì không cần phải làm thơ đâu.
Hắn đi bộ một mạch đến nhà sư phụ của mình.
Hứa Thanh Tiêu nhớ sư phụ mình trước kia từng nói qua, núi Vọng Thu cũng không phải là nơi thích hợp nhất để ngắm trăng.
Nếu là dựa theo lời của Triệu đại phu, thi hào không có vấn đề, Cổ kinh đan thần cũng đã nói di bảo của Võ đế nhất định ở huyện Bình An.
Như vậy có nghĩa là di bảo của Võ đế còn có liên quan đến trăng.
Một khắc sau.
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu đã xuất hiện ở nhà sư phụ Chu Lăng.
Vào lúc này.
Nhà Chu Lăng vô cùng náo nhiệt. Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu nổi danh, phải nói là người nở mày nở mặt nhất huyện Bình An chính là Chu Lăng, sư phụ của bán thánh Đại Ngụy.
Chỉ với tên tuổi này đã vượt qua hết thảy.
Hứa Thanh Tiêu không đi thẳng vào trong mà là lẳng lặng chờ ở bên ngoài.
Mãi cho đến giờ tý, từng tốp người lúc này mới đi ra từ nhà sư phụ.
Đợi sau khi đã hoàn toàn an tĩnh.
Hứa Thanh Tiêu lại yên lặng chờ một canh giờ.
Đợi đến lúc thư phòng sáng lên.
Hứa Thanh Tiêu âm thầm lặng lẽ đi vào.
Trong thư phòng.
Chu Lăng treo đèn đọc sách.
Ngược lại không phải Chu Lăng chăm chỉ, mà là từ khi Hứa Thanh Tiêu trở thành bán thánh Đại Ngụy, không hiểu sao ông ấy cũng cảm thấy áp lực to lớn.
Đồ đệ mình là bán thánh, mà mình thì vừa mới nhập phẩm, việc này sao lại không xấu hổ được?
Ông ấy đã nhập phẩm vào một thời gian trước, đúng lúc nhập phẩm vào cái ngày Hứa Thanh Tiêu thành thánh.
Đột nhiên, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên sau lưng.
"Thầy."
Theo tiếng gọi của Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng lập tức đứng dậy quay đầu nhìn lại, phát hiện Hứa Thanh Tiêu xuất hiện ở phía sau, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Thủ Nhân, sao ngươi lại tới đây?"
Rất nhanh, Chu Lăng tràn ngập kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Tiêu.
"Thưa thầy, có một số việc chưa nói rõ."
"Thầy còn nhớ núi Minh Nguyệt mà lần trước học sinh nhắc đến với thầy không?"
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn.
"Nhớ."
Chu Lăng gật đầu, ông có nhớ chuyện này.
"Thưa thầy, núi Vọng Thu không phải là núi Minh Nguyệt."
Hứa Thanh Tiêu nói thẳng.
Trước đó hắn từng nói cho Chu Lăng rằng núi Vọng Thu là núi Minh Nguyệt, về sau Chu Lăng cũng cho mình hay hình như còn có một nơi khác.