Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1048 - Chương 1048: Đá Thần Trấn Ma, Bản Đồ Trung Châu Tiên Tàng, Trở Về Kinh Đô Đại Ngụy (2)

Chương 1048: Đá Thần Trấn Ma, Bản Đồ Trung Châu Tiên Tàng, Trở Về Kinh Đô Đại Ngụy (2)

Phật môn cam tâm tình nguyện giúp bọn họ, nếu như không bỏ ra chút gì đó thì hắn chắc chắn không tin.

"Long Huyết Dương Ngọc, và còn cư trú lâu dài ở Đại Ngụy."

Lữ Tử mở miệng, chậm rãi nói ra suy nghĩ của phật môn.

Chỉ là vừa nói xong, Chu thánh không khỏi biến sắc.

"Cư trú lâu dài ở Đại Ngụy?"

Hắn cũng không để tâm mấy đến Long Huyết Dương Ngọc, dù sao đối với bọn họ loại đồ vật này không có tác dụng quá lớn, đơn giản chỉ là di vật của Chu thánh mà thôi.

Tặng thì tặng luôn.

Nhưng điều khiến cho Chu thánh thật sự kinh ngạc chính là phật môn lại muốn đinh cư ở Đại Ngụy, dã tâm cũng lớn thật!

"Phật môn tu hành dựa vào tín ngưỡng của chúng sinh. Toàn bộ Tây châu đều là chốn bồng lai của phật môn bọn hắn, có thể giúp bọn hắn dựng dục ra Phật Đà. Nhưng dã tâm của đám người này cũng quá lớn rồi, đã qua nhiều năm như vậy còn muốn phát triển phật môn đến Trung Châu."

"Hiện tại cũng hay, chúng ta vừa tách khỏi vương triều Đại Ngụy, bọn hắn đã nhìn chằm chằm vào đó, muốn tiến vào định cư."

"Nếu như bọn hắn thật sự tiến vào, đầu tiên không nói vương triều Đại Ngụy sẽ rước đến bao nhiêu điều thị phi, riêng thủ đoạn của phật môn cũng làm cho người ta buồn nôn. Nếu bọn hắn thật sự trú lại lâu dài, đối với chúng ta mà nói chắc chắn không phải chuyện tốt."

Tốc độ nói của Chu thánh rất nhanh, thái độ cũng rất kiên quyết rằng không hi vọng phật môn vào ở trong Đại Ngụy.

Ba vương triều lớn ở Trung Châu: Đại Ngụy, Đột Tà, Sơ Nguyên.

Nơi Phật môn muốn định cư nhất chính là Vương triều Đại Ngụy, bởi vì vương triều Đại Ngụy vốn dĩ có khí vận của Trung Châu củng cố, hơn nữa vương triều Đại Ngụy cũng là vương triều mạnh nhất Trung Châu. Đương nhiên đã từng là vương triều mạnh nhất.

Mà trên thực tế, vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên đa phần vẫn mô phỏng theo Đại Ngụy, đã từng bắt chước hệ thống triều đình Đại Ngụy, sau này là bắt chước sinh hoạt hằng ngày ăn uống ngủ nghỉ của Đại Ngụy.

Địa vị của Đại Ngụy tại Trung Châu xác thực không thể nào rung chuyển. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, phật môn mới hi vọng nhập cư Đại Ngụy, chỉ cần tiến vào Đại Ngụy thành công thì chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi là có thể mau chóng chiếm lấy Trung Châu.

Sức mạnh của tín ngưỡng đáng sợ nhường nào, người khác không biết, nhưng những người tri thức như bọn họ đều biết.

Dĩ nhiên Chu thánh không muốn nhìn thấy một màn này.

Mà Lữ thánh cũng lắc đầu, nhìn Chu thánh nói.

"Này là đương nhiên, bản thánh cũng sẽ không cho phép phật môn xâm phạm Trung Châu. Dù sao nói cho cùng Trung Châu này vẫn là thiên hạ của người đọc sách chúng ta, phật môn muốn tiến vào tranh đoạt tín ngưỡng quả là nói chuyện viển vông."

Lữ thánh mở miệng, trong lời của hắn tràn đầy vẻ khinh thường.

Hắn quả thật rất ghét phật môn.

Chỉ là tình thế thôi, nếu như không bị ép ra khỏi vương triều Đại Ngụy, hắn tuyệt đối sẽ không dây dưa một chỗ với người Phật môn.

Vừa rồi có thể nhìn ra, phật môn ghê tởm đến nhường nào.

Người vừa chết, không phải đồ của bọn hắn nhưng lại khăng khăng nói là đồ của mình, quả khiến cho người ta tởm lợm.

"Có điều phật môn cũng có thể lợi dụng, bọn hắn muốn lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng lại bọn hắn."

"Phật môn muốn vào ở Đại Ngụy, nhất định phải làm được ba điều."

"Thứ nhất, phải được sự cho phép của chúng ta, thế lực lớn nhất Trung Châu không phải là Đại Ngụy mà là người đọc sách chúng ta."

"Thứ hai, Nữ đế lôi kéo thế lực tiên đạo nhập trận, bên ngoài là vì trấn áp yêu ma, kỳ thật cũng là phòng ngừa phật môn xâm chiếm. Không chống lại được thế lực của Tiên đạo thì đời này cũng đừng mơ tiến vào Đại Ngụy."

"Thứ ba, thế cục thiên hạ, hiện giờ trần giới yên ổn vững chắc, đặc biệt là Vương triều Đại Ngụy. Dựa vào Chu thánh năm đó đã áp chế bao nhiêu yêu ma, tầm quan trọng của phật môn rõ ràng cũng không phải lớn lắm."

"Nếu không đạt được ba điểm này, phật môn sẽ không thể nào an tâm sống ở Đại Ngụy."

Lữ Tử nói vô cùng tự tin.

Trong mắt hắn, Trung Châu chính là địa bàn của hắn, là thiên hạ của người đọc sách, há có thể khoan nhượng cho phật môn vấy bẩn?

Trước mắt đơn giản là lợi dụng phật môn mà thôi.

Đương nhiên phật môn cũng đang lợi dụng bọn họ, điều này Lữ Tử cũng hiểu rõ. Nhưng cuối cùng người được lợi là ai, hai bên đều rất tự tin.

Nghe Lữ Tử nói thế, trong lòng Chu thánh cũng nhẹ nhõm hẳn. Lữ Tử rõ đại cuộc này là chuyện tốt, điều hắn sợ nhất chính là vì chèn ép Hứa Thanh Tiêu, Lữ thánh bảo hổ lột da, để cho phật môn thừa cơ tiến vào.

Nếu như vậy thì thật sự rất phiền toái.

"Được rồi, việc này cũng không cần ngươi tới nhắc nhở ta."

"Hiện giờ chân linh Chu thánh đã tới tay, có thể bảo dòng dõi Chu thánh làm việc rồi."

"Lễ lập quốc long trọng sắp đến, bảo người đọc sách trong thiên hạ đi làm chuyện mình nên làm đi."

"Công kích Đại Ngụy, công kích Hứa Thanh Tiêu, gây ra mâu thuẫn thực sự, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên sẽ không nhịn được ra tay. Thời khắc mấu chốt khôi phục chân linh Chu thánh tiêu diệt Hứa Thanh Tiêu, áp chế quốc vận của Đại Ngụy. Nếu như thế thì chúng ta cũng có thể đoạt lại khí vận vốn thuộc về chúng ta."

Lữ Tử lên tiếng, trước mắt có chân linh Chu thánh, tự tin của hắn lại trở về lần nữa.

Chân linh Chu thánh lại khôi phục lại ý chí Chu thánh, mượn tay Chu thánh diệt trừ bên đối lập. Điều này làm sao không khiến hắn tự tin? Sao lại không khiến hắn vui sướng chứ?

"Kính tuân ý chỉ của Lữ thánh."

Chu thánh gật đầu, đàn áp Đại Ngụy đàn áp Hứa Thanh Tiêu không tính là gì cả. Chỉ cần phật môn không nhúng tay vào Trung Châu thì hắn cũng không có bất cứ dị nghị gì.

Dù sao Lữ thánh sống không được mấy năm nữa, tương lai người chưởng quản Chu thánh Văn Cung chính là Chu thánh hắn.

Nếu như phật môn tiến vào, với hắn mà nói không phải là chuyện tốt.

Rất nhanh, Chu thánh đã biến mất.

Trong tiểu thế giới chỉ còn lại một mình Lữ thánh.

Nhìn hướng Chu thánh rời đi, Lữ thánh sao lại không biết tính toán của Chu thánh chứ?

Chỉ là ông ta không hề tức giận, đây là nhân chi thường tình.

"Hứa Thanh Tiêu à Hứa Thanh Tiêu, lần này lão phu ngược lại muốn xem xem, ngươi nghịch thiên cải mệnh bằng cách nào."

Lữ Tử nắm chặt nắm đấm, giọng nói ông ta lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng tràn ngập tự tin và ý giết chóc.

Bình Luận (0)
Comment