Mà cùng lúc đó.
Bên ngoài vương triều Hạo Nhiên.
Thần tăng Tuệ Giác chân đạp tường vân, phía sau là hai người đồ đệ.
Hướng về phía Tây.
Ánh mắt Thần tăng Tuệ Giác vô cùng bình tĩnh, nhưng qua một hồi, giọng nói của hắn vang lên.
"Ngộ Tâm, ngươi cảm thấy Văn Cung như thế nào?"
Hắn lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh hỏi.
Âm thanh vang lên, tăng nhân gọi là Ngộ Tâm thoáng trầm mặc, suy nghĩ một hồi sau mới chậm rãi mở miệng.
"Sư phụ, người của Văn Cung vẫn còn ôm lòng cảnh giác với phật môn ta."
"Cũng không có tin tưởng chúng ta."
Ngộ Tâm chậm rãi trả lời, khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh.
Vừa nói xong, nét mặt Thần tăng Tuệ Giác chợt thay đổi, sau đó thở dài một hơi.
"Xem ra Văn Cung còn chưa có cùng đường mạt lộ, chúng ta muốn chân chính tiến vào Trung Châu chỉ sợ còn có một đoạn đường phải đi a."
Thần tăng Tuệ Giác cất lời. Vị đồ đệ này của lão trời sinh đã có thuật đọc tâm, không phải có thể nghe được tiếng lòng người khác, mà là có thể cảm nhận được thái độ của người.
Cho nên lão cố ý mang Ngộ Tâm đến đây là muốn thử xem rốt cuộc thái độ của Văn Cung là như thế nào.
Lại không nghĩ rằng thái độ của Văn Cung vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.
"Sư phụ, vì sao chúng ta lại cố chấp với Trung Châu như thế? Ngược lại, đồ nhi cảm thấy Đông châu cũng không tệ, phật pháp hoàn toàn có thể hướng Đông. Trung Châu dù sao cũng là thiên hạ của người đọc sách, muốn nhúng tay vào, chỉ sợ khó như lên trời. Chẳng bằng về phía Đông, đồ nhi nguyện ý dẫn đầu hướng Đông thẳng tiến."
Ngộ Minh mở miệng, hắn không có hảo cảm gì với Trung Châu, thái độ của Văn Cung làm hắn rất khó chịu.
"Chuyện băng qua phía Đông tự có người đi, vả lại nếu thật là độ pháp cũng không có khả năng cho ngươi đi."
"Ngươi là Thiên Long Kim Cương chuyển thế, là người hộ đạo của phật môn ta, cũng là phật tử hộ pháp, chuyện độ người chớ nên tham dự."
Thần tăng Tuệ Giác mở miệng, ngăn lại suy nghĩ của Ngộ Minh.
Sau đó lại nói tiếp.
"Trong trần giới, phật môn chiếm cứ Tây châu, biến nơi đó thành chốn bồng lai, tạo phúc cho dân chúng Tây châu."
"Nhưng muôn dân thiên hạ vẫn rơi vào cực khổ, phật gia từ bi, đương nhiên không đành lòng để muôn dân chịu khổ. Vào ở Trung Châu, cũng là vì bách tính."
Thần tăng Tuệ Giác nói như thế.
Nhưng vẻ mặt Ngộ Minh khẽ đổi, nhìn sư phụ mình, nói:
"Sư phụ, người xuất gia không được nói dối."
Hắn chậm rãi lên tiếng, một câu nói đã khiến cho Thần tăng Tuệ Giác sững sờ, sau đó nhớ đến bản lĩnh thông thiên của đồ đệ mình, không khỏi ho khan một phen.
"Từ xưa đến nay, Trung Châu đều tràn ngập vô số những truyền thuyết và kỳ tích. Trong năm châu, Trung Châu nhiều nhất phẩm nhất, thậm chí nghe đồn, rằng Trung Châu từng sinh ra tiên nhân, đây cũng là nguyên nhân tiên đạo lập căn cứ ở Trung Châu."
"Hiện giờ phật môn ta sinh ra một vị phật tử sắp thức tỉnh, nhưng đất Tây châu hạn chế phật tử. Cư trú ở Trung Châu, tranh đoạt sức mạnh của chúng sinh Trung Châu, phật môn ta sẽ mở ra thời kỳ hưng thịnh xưa nay chưa từng có."
"Phật môn cũng có thể hoàn toàn dựng trụ cột ở trần giới, đến lúc đó phật tử thức tỉnh trí tuệ, vì muôn dân thiên hạ chỉ ra một con đường sáng, cứu con dân đang ngập trong dầu sôi lửa bỏng, chẳng nhẽ không phải điều hay? Vi sư cũng không có nói sai."
Thần tăng Tuệ Giác lên tiếng giải thích cho bản thân mình, cũng là giải đáp cho hai vị đồ nhi.
"A di đà phật."
Hai người chắp tay trước ngực, niệm câu a di đà phật.
Thần tăng Tuệ Giác thì tiếp tục nói.
"Phật môn muốn đi vào Trung Châu thì nhất định phải áp chế Nho đạo."
"Bối cảnh của Văn Cung quá mạnh, gặp phải nhiều chuyện như vậy, bọn họ vẫn có thể nắm vững lấy tâm của người đọc sách như cũ."
"Lần này bọn họ tách khỏi Đại Ngụy chắc chắn cũng có mưu đồ to lớn. Nếu để cho bọn họ thực hiện được thì sẽ bất lợi cho Phật môn ta."
"Ngộ Minh, ngươi đi một chuyến tìm sư thúc ngươi, hai ngàu nay hắn muốn khởi hành đi Đại Ngụy, bảo hắn tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến, báo cho Hứa Thanh Tiêu chuyện về chân linh Chu thánh."
"Không đắc tội Văn Cung, nhưng cũng không nên đắc tội Hứa Thanh Tiêu. Sau này chúng ta sống ở Đại Ngụy cần có hắn trợ giúp, cho dù hắn không giúp, cũng không thể đắc tội."
Thần tăng Tuệ Giác nói như thế là đã có tính toán.
"Kính tuân pháp chỉ."
Ngộ Minh gật đầu, tràng hạt trong tay hắn lập tức hóa thành một con kim long, bay vút về phía Tây châu.
Nhìn bóng dáng của Ngộ Minh, vẻ mặt Thần tăng Tuệ Giác cũng tỏ ra bình tĩnh lạ thường.
Cứ thế đi.
Mấy cái canh giờ trôi qua.
Một tin tức từ Văn Cung chớp mắt truyền đến tai người đọc sách của tộc chu thánh.
Ngày lập quốc của vương triều Hạo Nhiên, á thánh của Văn Cung sẽ xin thánh ý, lấy lòng thành kĩnh của người đọc sách trong thiên hạ để thỉnh thánh ý của Chu thánh, đặt nền móng cho vương triều Hạo Nhiên bất hủ uy danh.
Sau khi chuyện này truyền ra, thiên hạ dòng dõi Chu thánh hoàn toàn bùng nổ.
Dòng dõi Chu thánh hai năm nay bị chèn ép rất bi thảm, đặc biệt là một năm gần đây, Hứa Thanh Tiêu gần như là dẫm ở trên đầu bọn họ rêu rao ầm ĩ, diễu võ giương oai các kiểu.
Đầu tiên là đại nho, sau đó là thiên địa đại nho, sau nữa bán thánh, cuối cùng chính là á thánh.
Hiện tại thì tốt rồi, Chu thánh cũng sắp khôi phục, đám người tri thức này đã hoàn toàn lấy lại tự tin.
Chu thánh sống lại, ai chịu cho thấu?
Hứa Thanh Tiêu có thể chịu đựng nổi sao?
Á thánh và thánh nhân hoàn toàn là hai khái niệm, là khác biệt giữa trời và đất, mặc dù thế nhân không biết thánh nhân rốt cuộc hùng mạnh bao nhiêu, nhưng về mặt thời gian thì có thể nhìn ra.
Thánh nhân là khái niệm gì?
Hơn ngàn năm cũng không thấy xuất hiện một ai.
Số lượng thưa thớt, tất nhiên sẽ khiến người ta cho rằng thánh nhân là mạnh nhất.
Đặc biệt đối với người đọc sách mà nói, bọn họ càng cảm thấy thánh nhân là sự tồn tại vô địch.
Một khắc này, dòng dõi Chu thánh có thánh nhân nâng đỡ, hoàn toàn là chuyện hợp tình hợp lý.
Hứa Thanh Tiêu thành bán thánh, chèn ép bọn họ đến kêu khổ thấu trời. Đầu tiên là cắt giảm tài khí, sau đó chính là để bọn họ chịu đựng hình phạt của kiếm quân tử.
Nói không hận là không thể nào.
Nhưng nguyên do đoạn thời gian gần đây không nói lời nào là gì?
Thật sự là bị đánh đến sợ rồi, nhưng nếu không có tin tức này, Văn Cung lại bảo bọn họ đi công kích Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng không dám.
Chịu thiệt nhiều như thế, bọn họ sợ thật rồi, đã sinh ra cảm giác sợ hãi.