Bên ngoài điện Dưỡng Tâm.
Vẻ mặt Tuệ Chính thần tăng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt ông ta lại có vẻ trầm tư, một dáng vẻ tâm sự trùng trùng điệp điệp.
Nữ đế từ chối việc nhập trú của Thiên Trúc tự, đây không phải là một chuyện tốt, chí nhất theo suy nghĩ của ông ta không phải là một chuyện tốt.
Đặc biệt là Nữ đế từ chối quá quyết đoán, một chút đường lui cũng không có.
Điều này có nghĩa là Phật Môn muốn nhập trú ở Trung Châu, gần như là chuyện không có khả năng.
Nhưng hiện giờ Phật môn Tây Châu, đã chờ đợi năm trăm năm, đợi đủ năm trăm năm.
Trong năm trăm năm qua, bọn họ luôn mở rộng, cũng luôn đang chờ đợi thời cơ.
Bây giờ thật vất vả mới nghênh đón cơ hội lớn này, lại không ngờ, năm trăm năm đã trôi qua, vương triều Đại Ngụy vẫn đề phòng Phật môn như thế.
Điều này làm cho Tuệ Chính thật sự không cam lòng.
Văn cung đã tách khỏi, đây là cơ hội ngàn năm có một đối với Phật môn.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau này càng không có khả năng vào Trung Châu.
Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất.
Chỉ là vẻ mặt và giọng nói của Nữ đế, làm cho ông ta cảm giác được, trước mắt Đại Ngụy kiên quyết sẽ không để cho Phật môn đi vào đóng cơ sở.
“Nếu Nữ đế vẫn như vậy, chỉ sợ sẽ gây ra sai lầm lớn.”
Trong lòng Tuệ Chính thần tăng tự nhủ.
Rất nhiều chuyện, cho dù là Nữ đế cũng sẽ không biết, nhất là chuyện liên quan đến Phật môn nhập trú ở Trung Châu.
Quý Linh tuyệt đối sẽ không biết, rốt cuộc Phật môn mang theo quyết tâm gì.
Vì nhập trú tại Đại Ngụy, Phật môn đã nghĩ ra ba biện pháp, nhưng Tuệ Chính thần tăng hiểu được, ba biện pháp này, bất luận là cái nào cũng không phải biện pháp tốt nhất.
Thậm chí trong đó có một biện pháp, sẽ rước lấy phiền toái lớn, nhưng cũng có thể làm cho Phật môn thuận thế nhập trú tại Đại Ngụy, thậm chí là toàn bộ Trung Châu.
Nhưng mà Phật môn lấy từ bi làm nền tảng, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không vận dụng kế hoạch này.
Thậm chí nói, ba kế hoạch này, Phật môn đều không muốn dùng, trừ phi Nữ đế bức bách bọn họ.
Tuệ Chính thần tăng không muốn vận dụng mấy kế hoạch này, nhưng thông qua thái độ của Nữ đế, ông ta biết không dùng không được.
Nhưng ngay khi Tuệ Chính thần tăng đi ra khỏi hoàng cung.
Bỗng nhiên trong nháy mắt, Tuệ Chính thần tăng thấy được một số ánh sáng.
Ngẩng đầu nhìn lại, xa xa ánh sáng ngút trời ngưng kết lại, ánh sáng toả ra ba màu vàng trắng đỏ.
Màu đỏ đại diện cho quan vận.
Màu trắng đại diện cho tài vận.
Còn màu vàng tượng trưng cho Phật duyên.
Tuệ Chính thần tăng có chút kinh ngạc, ông ta vào kinh không có quá để ý, hiện giờ đi ra khỏi hoàng cung, lúc này mới nhận ra loại hiện tượng lạ này.
“Quan vận như thế này, ít nhất là Thừa tướng của Đại Ngụy, phối hợp với tài khí đáng sợ như vậy, có lẽ chắc là nơi ở của Tân Thánh Hứa Thanh Tiêu của Đại Ngụy.”
Tuệ Chính thần tăng thì thầm tự nói, ông ta nhìn chỗ ở này, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một số ý nghĩ khác.
Đứng ở ngoài hoàng cung khoảng chừng nửa canh giờ, Tuệ Chính thần tăng hai tay chắp lại, nhìn về phía Bình Loạn vương phủ thì thào tự nói.
“Lão nạp cả đời này cũng không lừa người, nhưng vì thiên hạ bá tánh, chỉ có thể hy sinh Hứa Thanh Tiêu, Hứa thí chủ, mong Hứa thí chủ có thể niệm tình ở phần lão nạp vì thiên hạ bá tánh, chớ có trách tội.”
Trong lòng ông ta lẩm bẩm xong những lời này, ngay sau đó trực tiếp đi về phía Bình Loạn vương phủ.
Vốn dĩ, ông ta đã không còn biện pháp gì, thái độ cường ngạnh của Nữ đế, để cho ông ta biết quyết tâm của Đại Ngụy.
Phật môn muốn tiến vào Đại Ngụy, trước mắt đã sắp điên rồi, thậm chí nội bộ của Thiên Trúc tự thảo luận ra ba kế hoạch vi phạm Phật môn.
Ông ta không muốn nhìn thấy một màn này, bởi vì thật sự đi tới bước này, rất có thể sẽ dẫn phát ra tai nạn chân chính.
Nhưng ông ta biết chính là Thiên Trúc tự đã hạ quyết tâm rồi.
Cho nên mình nhất định phải đứng ra xoa dịu, vừa để Phật môn nhập trú tại Đại Ngụy.
Lại không thể để cho Thiên Trúc tự đi tới bước đó.
Vì vậy, ông ta phải nghĩ ra một biện pháp giải quyết, biện pháp trước mắt này.
Biện pháp này rất đơn giản, chính là để cho Hứa Thanh Tiêu nhập cuộc, lợi dụng uy danh của Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy.
Ông ta muốn độ hóa Hứa Thanh Tiêu.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu quy y cửa Phật.
Tuy rằng có chút khó làm, nhưng so với việc để vương triều Đại Ngụy đồng ý cho Phật môn nhập trú thì tương đối dễ dàng.
Tất nhiên, đây là kế hoạch của ông ta.
Cứ như thế, Tuệ Chính thần tăng đi về phía Bình Loạn vương phủ.
Một khắc sau.
Tuệ Chính thần tăng đã đi đến Bình Loạn vương phủ.
Trước cửa vương phủ, có mười hai vị thị vệ đứng canh, vẻ mặt lạnh lùng, mỗi một vị đều là võ giả thất phẩm.
“A Di Đà Phật.”
“Lão nạp Thiên Trúc tự Tuệ Chính, hôm nay đến bái phỏng Đại Ngụy Bán Thánh, dám hỏi Hứa Bán Thánh có thể ở trong vương phủ không?”
Tuệ Chính thần tăng tiến lên, ông ta lễ bái với đám thị vệ, vẻ mặt hoà ái hoi..
Vừa nói ra lời này, đám thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giữa hai bên đều có chút kinh ngạc cùng tò mò.
Dù sao kinh đô Đại Ngụy rất ít khi nhìn thấy người của Phật môn, nhất là đối phương tự xưng Thiên Trúc tự.
Tuy rằng Phật môn không có nhập trú tại Đại Ngụy, nhưng danh tiếng của Thiên Trúc tự quá lớn, muốn không biết cũng không thể.
Cho nên lại nghe được đối phương đến từ Thiên Trúc tự, bọn họ tự nhiên kinh ngạc, cũng không dám chậm trễ.
“Hồi đại sư, Vương gia không ở trong phủ, đã có việc đi ra ngoài.”
Đối phương mở miệng, nói cho Tuệ Chính thần tăng Hứa Thanh Tiêu không có ở đây.
Mà thần sắc sau đó vẫn hoà ái như cũ, nhìn mọi người nói.
“Xin hỏi Hứa Bán Thánh khi nào trở về?”
Tuệ Chính thần tăng hỏi.
“Cái này... chúng thuộc hạ cũng không biết.”
Sau khi trả lời, bọn họ nào biết Hứa Thanh Tiêu khi nào trở về chứ, hơn nữa cho dù biết, cũng không có thể nói lung tung ra ngoài.
“Nếu đã như vậy, lão nạp sẽ ở đây chờ Hứa Bán Thánh trở về.”
Tuệ Chính thần tăng chắp hai tay lại, sau đó đứng ở một bên nhập định, không chút nhúc nhích, làm cho mọi người có chút khác thường.
Tuy rằng nói bọn họ tôn trọng Tuệ Chính thần tăng, nhưng vấn đề đứng ở cửa vương phủ người ta, không hiểu sao có chút cổ quái.
Chỉ là bọn họ không tiện nói thêm gì.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong nháy mắt, đã một canh giờ.
Tuệ Chính thần tăng quả thực kiên nhẫn, ông ta vẫn chờ đợi ở chỗ này, một canh giờ, cơ thể cũng không có một chút nhúc nhích.