Và tại thời điểm này.
Giữa đường.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Chính là bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu.
Giữa đường phố.
Hứa Thanh Tiêu đi về hướng vương phủ, đi về từ phủ Nam Dự, không có quá vội, cho nên trước sau dùng một canh giờ, nếu như vội, thì có thể từ Nam Dự phủ về tới nơi trong vòng nửa canh giờ.
Trên đường đi, Hứa Thanh Tiêu đều suy nghĩ về chuyện Bát Bảo Phật Liên.
Hắn không muốn dính dáng đến Phật môn, nhưng nếu không nhúng tay vào, thì khó có thể lấy được Bát Bảo Phật Liên.
Tuy nói Chu Thánh sẽ ra mặt giúp mình, nhưng Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy, cho dù là Chu Thánh ra mặt, đoán chừng Phật môn cũng sẽ không nể mặt.
Năm đó Phật môn muốn nhập trú ở Trung Châu, chính Chu Thánh suýt chút nữa đã đè nát Phật môn của người ta.
Chính là bởi vì như thế Tiểu Lôi Âm Tự mất đi năng lực cạnh tranh chủ yếu ở Tây Châu, bị Thiên Trúc tự dần dần vượt mặt, mặc dù hiện giờ Tiểu Lôi Âm tự đã là ngôi chùa số một số hai ở Tây Châu.
Nhưng đã bị Thiên Trúc tự lấy đi danh xưng Đệ Nhất tự.
Nói như vậy, Phật môn sẽ không hận Chu Thánh sao? Cho dù là Thiên Trúc tự, đoán chừng cũng căm hận hành vi của Chu Thánh, tuy rằng bọn họ nhân cơ hội này trở thành Đệ Nhất tự, nhưng không có nhập trú ở Trung Châu đó sẽ là một tổn thất lớn đối với bọn họ.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới suy nghĩ, làm thế nào để lấy được Bát Bảo Phật Liên.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu càng rõ ràng rằng, bản thân tuyệt đối không thể chủ động nhắc tới Bát Bảo Phật Liên, một khi nói quá rõ ràng, người của phật môn ai nấy đều là người giỏi tính kế.
Không giống như người đọc sách, người đọc sách bởi vì nắm quyền, cũng bởi vì xuất hiện một thánh nhân, cho nên có đôi khi làm việc sẽ kiêu ngạo một chút, hơn nữa còn có một điểm chính là người đọc sách vẫn là người có thất tình lục dục.
Phật môn thì khác, bất kể là đệ tử của Phật môn, hay là tín đồ của Phật môn.
Bọn họ là con người, nhưng bọn họ đang áp chế thất tình lục dục, nói cách khác, mắng Chu Thánh một câu, người đọc sách sẽ nổi giận lôi đình, căm hận mình, thỉnh cầu Văn Cung ra tay trấn áp.
Nếu Văn Cung không ra tay, trong lòng người đọc sách sẽ tức giận, sinh ra thất vọng đối với Văn Cung.
Cho nên vì hình tượng của Văn cung và với việc bảo vệ đoàn kết nội bộ của Văn cung, Văn Cung sẽ lựa chọn ra tay trấn áp mình.
Nhưng nếu đổi thành Phật môn, mình mắng Phật tổ một câu, đệ tử Phật môn cũng sẽ nổi giận, nhưng chỉ cần cao tăng của Phật môn mở miệng, thì có thể ngăn chặn được lửa giận của đệ tử Phật môn.
Bởi vì đệ tử của Phật môn đã hoàn toàn bị tẩy não.
Cho nên Phật môn càng quan tâm đến lợi ích, vì để đạt được mục đích, bọn họ thà hy sinh tất cả.
Nếu những việc làm có thể liên kết với bá tánh trong thiên hạ, vậy thì càng khủng khiếp.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu rất rõ ràng, nếu liên quan cái gì với Phật môn, dù như thế nào mình cũng phải cẩn thận một chút.
Cẩn thận và thận trọng hơn.
Bán thánh thể không áp chế được Phật môn, hai hệ thống khác nhau, đánh nhau cũng phiền phức.
Cũng trong lúc Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ về mọi thứ, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong mắt Hứa Thanh Tiêu.
Đó là một nhà sư già.
Khoác áo cà sa màu đỏ lam, đứng ở cửa vương phủ, mắt nhắm lại, đang thầm niệm kinh văn.
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày.
Mà người phía sau cũng lập tức cảm ứng được, từ từ mở mắt ra.
Rất nhanh, cả hai người nhìn nhau.
Vẻ mặt của Tuệ Chính thần tăng ôn hòa, nở một nụ cười, khẽ gật đầu về phía Hứa Thanh Tiêu.
Và Hứa Thanh Tiêu cũng thoáng gật đầu lại, xem như trả lời.
Hắn đi tới, Tuệ Chính thần tăng cũng di chuyển bước tới.
“A Di Đà Phật, lão nạp Thiên Trúc tự Tuệ Chính, thí chủ thiên đình đầy đủ, tướng mạo phúc trạch, vả lại có tài khí ngút trời, nghĩ đến chắc là tân thánh của Đại Ngụy, Hứa thí chủ?”
Tuệ Chính thần tăng mở miệng, bái một cái thật sâu về hướng Hứa Thanh Tiêu, có vẻ vô cùng tôn trọng.
“Thiên Trúc tự? Tuệ Chính?”
Hứa Thanh Tiêu thoáng nghĩ một chút, đã biết đối phương là ai.
Một trong tứ đại thần tăng của Thiên Trúc tự.
Địa vị cực cao, có tiếng nói cực lớn trong Thiên Trúc tự.
Tương đương với thân vương Đại Ngụy, hơn nữa còn là loại thân vương trong tay cầm hai tấm binh phù, nói quyền thế ngập trời cũng không đủ.
Đây là một nhân vật lớn, một nhân vật lớn thực sự, không thua kém mình.
“Hoá ra là Tuệ Chính thần tăng, Hứa mỗ gặp qua thần tăng.”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ, địa vị đối phương không kém mình, nhưng cũng sẽ không cao hơn mình quá nhiều, đương nhiên nếu như mình là Chu Thánh Nhất Mạch, vậy hai người có thể ngồi ngang hàng.
Nhưng người đọc sách thiên hạ cũng sẽ không ủng hộ mình, cho nên theo một giá trị nào đó mà nói, Tuệ Chính thần tăng có địa vị rất cao.
“Hứa thánh nhân khách khí.”
Tuệ Chính thần tăng mở miệng, sau đó trực tiếp nói.
“Hứa thánh nhân, hôm nay lão nạp quấy rầy, bởi vì có một chuyện lớn, chuyện liên quan đến bá tánh trong thiên hạ, hy vọng thánh nhân có thể giúp đỡ, trợ giúp giải thoát bá tánh.”
Tuệ Chính thần tăng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ bi ai thống khổ, nhìn Hứa Thanh Tiêu như thể cầu khẩu.
Nhưng vừa nói ra lời này, lại ngay lập tức dẫn tới phản cảm trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
Mở miệng ngậm miệng chính là bá tánh trong thiên hạ? Phật môn này quả thật có chút vấn đề, nhìn thấy mình cái gì không nói, mà trực tiếp chính là nhờ mình giúp đỡ, nhìn như không có vấn đề gì, trên thực tế đã đào sẵn hố cho mình.
Nhờ mình giúp một tay, liên quan đến bá tánh, nếu như mình không ra tay giúp, như thế chính là coi thường bá tánh, nếu như mình giúp, đó chính là giúp không công, có lợi ích nhất định không tới phiên mình.
Đây thật đúng là vừa gặp mặt đã đào hố.
“Thần tăng chớ nóng vội, có chuyện gì từ từ nói, nếu liên quan đến bá tánh trong thiên hạ, Hứa mỗ nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của Hứa mỗ, Hứa mỗ sẽ đồng ý.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời, hắn không mắc lừa, một vài câu nói mơ hồ, vội vàng có thể giúp, nhưng phải bản thân có khả năng giúp, cùng với bản thân tự nguyện giúp, nếu không thì đừng nghĩ.