Mọi ánh mắt trên toàn bộ Trung Châu cũng đặt ở nơi này.
Trong hoàng cung Đại Ngụy, nữ đế căng thẳng nắm chặt nắm tay, lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu.
Lục bộ thượng thư, quốc công liệt hầu cũng lần lượt lạy chầu Thánh nhân, đồng thời cũng lo âu thay Hứa Thanh Tiêu.
Dù sao Chu thánh sống lại, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên, tộc Bắc Man, tất cả thế lực đều đang theo dõi. Có người lo lắng thay cho Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng có người ước gì Hứa Thanh Tiêu chết ngay lập tức.
Vương triều Hạo Nhiên.
Ngoài Văn Cung.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng theo dõi hết thảy.
Uy áp của Thánh nhân che trời lấp đất, mọi sinh linh trên cả đất Trung Châu đều cảm nhận được thánh lực đáng sợ này.
Yêu ma trong thiên hạ sợ hãi, bọn chúng trốn ở chỗ sâu nhất hòng ngăn cản luồng thánh ý kinh hoàng này.
Cho dù là trốn sâu thế nào, nhưng thánh ý khủng bố cũng có thể tìm thấy bọn chúng, trực tiếp chém giết một vài yêu ma hung ác cùng cực.
Đây là sức mạnh của Thánh nhân. Ngay cả không cần xuất hiện cũng có thể chém giết yêu ma.
Mọi tà ám bị đẩy lùi.
Cũng nhưng vào lúc này.
Chân ý của Chu thánh xuất hiện ở trong tay Hứa Thanh Tiêu, một tấm lệnh bài bay lên trời hóa thành một chùm hào quang và nhập vào trong chân linh của Chu thánh.
Động tác này nháy mắt đã bị rất nhiều người bắt được.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đang làm cái gì?”
“Hứa Thanh Tiêu, vừa rồi là thứ gì?”
Từng tiếng chất vấn vang lên, bọn hắn nhìn Hứa Thanh Tiêu, gầm lên giận dữ.
“Yên lặng.”
“Thánh nhân trước mặt, hắn không gây được sóng gió gì đâu. An tĩnh, chớ có quấy nhiễu Thánh nhân.”
Lữ thánh mở miệng răn dạy những người đọc sách này.
Hắn cũng nhìn thấy hành động của Hứa Thanh Tiêu, nhưng lại không hề hoảng hốt. Trước mắt chân linh Chu thánh đã xuất hiện, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu giở trò bịp bợm gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến.
Mà khi lệnh bài chìm vào trong chân linh Chu thánh.
Giờ khắc này.
Hơi thở đáng sợ của Thánh nhân lại một lần nữa bốc lên.
Ầm ầm.
Giữa thiên địa, sấm sét đùng đùng, hơi thở Thánh nhân quét sạch toàn bộ trần giới, hung mãnh đáng sợ.
Thánh uy ngập trời giống như thiên địa.
Tại khoảnh khắc này, mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, một loại ảo giác khó hiểu.
Một mình đứng trong vũ trụ, loại ảo giác này khiến cho bọn họ cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, cảm nhận được sự hèn mọn của mình.
Đã không thể một trời một vực để hình dung nữa, bởi vì chênh lệch giữa hai người quá lớn.
Chu thánh xuất hiện.
Chân linh và chân ý dung hợp thành một thể.
Giờ khắc này.
Phía trên vòm trời.
Trong ánh mắt bình tĩnh của Chu thánh nổi lên gợn sóng, đã có lại ý chí của mình.
Trong phút chốc, toàn bộ dị tượng đều biến mất, thay vào đó là yên lặng, yên lặng triệt để.
Thánh uy khủng khiếp cũng được Chu thánh thu liễm lại.
Ông quét mắt nhìn một cái.
Nháy mắt liền nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.
Cũng nhìn thấy môn đồ của mình.
Trong đầu đủ loại tin tức xuất hiện, Chu thánh đã sáng tỏ hết thảy.
“Thánh nhân.”
“Khẩn cầu Thánh nhân cứu chúng con đang chìm trong nước sôi lửa bỏng.”
Lữ thánh quỳ trên mặt đất, hắn dập đầu với Chu thánh, gào thét bán thảm, bi phẫn vô cùng.
“Chu thánh, cầu xin người hãy cứu chúng con. Thiên hạ yêu ma hoành, chúng con thật sự không kham nổi nữa rồi.”
“Thánh nhân, cuối cùng người đã sống lại. Người không biết, những năm gần đây chúng con đã gặp biết bao nhiêu cực khổ, khẩn cầu Thánh nhân ra tay tiêu diệt yêu ma, trả lại cho thiên hạ một tương lai sáng sủa.”
“Cầu Thánh nhân ra tay, diệt trừ yêu ma.”
Từng giọng nói vang lên, những người đọc sách đó bắt đầu khóc lên khó hiểu. Người đọc sách trong Văn Cung là khóc hăng nhất, giống như là đã chịu nỗi oan thấu trời vậy.
Thánh nhân xuất thế, bọn hắn cực kỳ kích động, đồng thời cũng tràn ngập tự tin.
Nhưng mà.
Chu thánh đứng ở giữa hư không.
Ông lẳng lặng nhìn Văn Cung, chỉ liếc mắt một cái, hết thảy Văn Cung đã không chỗ nào che giấu.
Nhưng ông không nói gì, mà chỉ hỏi Lữ Tử.
“Đêm nay là năm nào?”
Giọng nói ông bình tĩnh, nhưng lại toát ra một vẻ hùng vĩ khó hiểu.
“Bẩm Thánh nhân, đêm nay là Vũ Xương… năm thứ hai, cách cái ngày người tạ thế đã 500 năm rồi ạ.”
Lữ Tử có hơi tò mò trong lòng, bởi vì chân linh Chu thánh hẳn là không có chân ý mới đúng? Vì sao lại hỏi mình điều này?
Nhưng nghĩ lại, Lữ Tử cũng không cảm thấy có liên quan đến Hứa Thanh Tiêu mà là không thể phỏng đoán Thánh nhân, thông tin mình tra được cũng chỉ thông qua sách cổ, có lẽ là có ý thức nhất định.
Cho nên hắn thành thật trả lời, chỉ là ở vấn đề niên đại hắn vốn không muốn nói Vũ Xương năm thứ hai. Nhưng nghĩ một hồi sợ rằng Thánh nhân nghe không hiểu, cho nên mới trả lời như vậy.
Sau khi nghe thấy niên đại lần nữa.
Chu thánh vung tay lên, trong tức khắc, ở giữa Văn Cung, một khối bảo ngọc đỏ như máu xuất hiện ở trong tay ông.
Đây là Long Huyết Dương Ngọc.
Ông đã đồng ý với Hứa Thanh Tiêu, vì Hứa Thanh Tiêu mà phải lấy được vật này.
Nhưng mọi người lại có chút tò mò, không biết vì sao Chu thánh lấy đi vật ấy?
Đám Phật giáo chùa Thiên Trúc thì nhíu mày, bởi vì thứ này chính là thứ mà Văn Cung đồng ý cho bọn hắn, hiện giờ lại bị Chu thánh lấy đi, cứ cảm thấy có chút vấn đề.
Chỉ là bọn hắn không dám nói cái gì, đối diện với Thánh nhân, bọn hắn căn bản không là cái thá gì cả.
“Đây là nơi nào?”
Đợi sau khi lấy được dương ngọc, Chu thánh lại lên tiếng tiếp tục dò hỏi.
Nghe được lời này, trong lòng Lữ Tử nảy sinh một loại linh cảm bất ổn không tên, nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu phủ nhận, cho rằng mình chỉ đang nghĩ nhiều mà thôi.
“Hồi Thánh nhân, nơi đây chính là Vương triều Hạo Nhiên.”
Lữ Tử trả lời, thần sắc còn mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Vương triều Hạo Nhiên?”
“Vương triều Đại Ngụy đổi tên rồi sao?”
Chu thánh hờ hững mở miệng.
“Hồi Thánh nhân, Vương triều Đại Ngụy vẫn chưa đổi tên.”
“Nơi đây chính là vương triều của người đọc sách chúng con, chúng con đã tách khỏi Đại Ngụy rồi.”
Lữ Tử trả lời như thế.
Nhưng khi hắn muốn nói tiếp thì giọng của Chu thánh đã vang lên.
“Ai cho phép Văn Cung rời khỏi Đại Ngụy?”
Âm thanh Chu thánh vang lên, không có tức giận mà là có hơi chút lạnh nhạt.
Khi thanh âm này vang lên.
Lữ Tử sửng sốt.
Nội tâm hắn có chút hoảng loạn, nhưng có người đã lên tiếng.