“Hồi Thánh nhân, không phải chúng con thoát ly Đại Ngụy, mà là có người bức bách chúng con rời khỏi Đại Ngụy.”
Có người mở miệng, là một người đọc sách. Hắn lớn gan trả lời Chu thánh.
Người kia vừa nói xong, Lữ Tử lập tức tiếp lời.
“Hồi Thánh nhân, hắn nói không sai, không phải chúng con chủ động tách khỏi Đại Ngụy, mà là có người bức bách chúng con.”
Lữ Tử hít sâu một hơi, hắn trả lời như thế là muốn mê hoặc Chu thánh.
“Là ai?”
Ánh mắt Chu thánh lạnh nhạt.
“Hồi Thánh nhân, chính là người này, người này tên là Hứa Thanh Tiêu.”
“Tội ác ngập trời, hung ác cùng cực.”
Người đọc sách to gan vừa rồi lại lần nữa trả lời. Gã rất kích động, có thể đối thoại với Chu thánh quả là một vinh dự lớn lao.
Hiện giờ gã đang chỉ vào Hứa Thanh Tiêu, gọi thẳng tên, vu cáo đủ loại tội danh.
Những người còn lại thấy một màn như vậy đã có chút hâm mộ, cũng có chút chờ mong, chờ mong Chu thánh ra tay giết chết Hứa Thanh Tiêu.
“Tội ác ngập trời, hung ác cùng cực?”
“Tội ác từ đâu?”
Chu thánh lẩm bẩm, ánh mắt ông cũng dừng trên người Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì bình tĩnh vô cùng, bởi vì hắn biết, Chu thánh đang ấp ủ ưu tư.
“Hồi Thánh nhân, Hứa Thanh Tiêu có mười tội lớn. Thứ nhất, không tôn trọng Thánh nhân, nhục mạ Thánh nhân đủ kiểu, nhục nhã người đọc sách chúng con, dùng võ ức hiếp chúng con.”
Người sau mở miệng, mở miệng ra chính là mười tội lớn. Câu đầu tiên chính là phẫn nộ quở trách Hứa Thanh Tiêu không tôn trọng Thánh nhân.
Nhưng giọng nói Chu thánh lập tức vang lên, cắt ngang câu kế tiếp của hắn.
“Ngươi nói hắn không tôn Thánh nhân?”
“Vậy bổn thánh hỏi ngươi một câu, ngươi có tôn trọng hắn hay không?”
Chu thánh mở miệng ngắt lời hắn.
Trong phút chốc, kẻ đó sững sờ tại chỗ, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Mà tất cả mọi người cũng có chút kinh ngạc.
Theo lý thuyết, Chu thánh nghe xong lời này hẳn là nên giận tím mặt, sau đó trừng trị Hứa Thanh Tiêu chứ nhỉ?
Sao tình hình lại biến thành như vầy?
“Thánh nhân, học trò không hiểu rõ ý của người?”
Kẻ đó nói chuyện cũng hơi hơi run rồi. Hắn cũng không biết sao lại thế này, đang êm đẹp sao Chu thánh lại chất vấn mình?
Hắn không hiểu, cho nên dò hỏi.
“Hứa Thanh Tiêu là Bán thánh Nho đạo, ngươi là Minh Ý thư sinh. Ngươi cũng chưa được xem là Nho, câu nào câu nấy đều nói Hứa Thanh Tiêu hắn không tôn trọng Thánh nhân.”
“Vậy ngươi có từng tôn trọng hắn hay chưa?”
“Đường đường là Bán thánh, mà một tên Minh Ý thư sinh hèn mọn như ngươi lại gọi thẳng kỳ danh? Đây là đạo kính trọng của ngươi sao?”
“Mình làm chưa tốt, lại đòi hỏi người khác làm thế này thế nọ? Đây là cách ngươi hiểu những gì lão phu truyền dạy sao?”
“Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu không tôn kính thánh lúc nào? Hắn không tôn kính thánh ra sao?”
Chu thánh mở miệng, giọng nói của ông đã dần dần lạnh băng.
Vừa nghe xong lời này, kẻ đó triệt để á khẩu không trả lời được.
Hắn không hiểu, vì sao Chu thánh lại như vậy, nhưng đối mặt với Thánh nhân, hắn lại không dám già mồm.
Nếu là Hứa Thanh Tiêu, hắn sẽ giận dữ mắng lại, nhưng đối mặt với Chu thánh - là thần trong lòng người đọc sách, hắn không dám già mồm.
Thậm chí ngay cả một lời cũng không dám hó hé.
“Thánh nhân bớt giận.”
“Người này có thể là có hơi kích động mới nói như thế. Thánh nhân, có thể người không biết tên Hứa Thanh Tiêu này rốt cuộc có bao nhiêu ác độc, có bao nhiêu hiểm ác.”
“Sở dĩ hắn nói thế là giận quá mất khôn, Thánh nhân bớt giận.”
Đại nho bên cạnh mở miệng, gã quỳ trên mặt đất tỏ vẻ cung kính với Thánh nhân, giải thích hộ tên kia.
“Câm miệng.”
“Lão phu hỏi ngươi sao?”
Giọng nói Chu thánh vang lên, ánh mắt đáng sợ của ông dừng ở trên người vị Đại nho này.
Gã như bị sét đánh, cả người run rẩy quỳ trên mặt đất, một câu cũng không dám nói nữa.
“Nói cho bổn thánh, ngươi có dụng ý gì.”
“Nói thật.”
Chu thánh thẳng thắn mở lời. Ông nhìn chăm chú vào đối phương, trong phút chốc sức mạnh thiên địa tràn ngập.
Gã run rẩy cả người, ngay sau đó không nhịn nổi lên tiếng.
“Hồi Thánh nhân.”
“Học sinh ghen ghét, học sinh ghen tỵ với Hứa Thanh Tiêu. Dựa vào đâu mà hắn hai mươi tuổi đã trở thành Bán thánh, dựa vào đâu mà con hai mươi ba tuổi mới chỉ là Minh Ý.”
“Học sinh ghen ghét hắn, ghen ghét tài hoa, ghen ghét năng lực của hắn. Con nhìn thấy Đại nho thì phải cung cúc kính cẩn, Đại nho cư xử với con giống như con kiến.”
“Trong lòng con rất hận, nhưng con lại không dám làm gì Đại nho, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại coi những Đại nho đó, Thiên Địa Đại nho, thậm chí là Bán thánh là bàn đạp chân.”
“Con không phục, và con đã trở thành con chó của Văn Cung, trở thành con chó của những Đại nho đó. Dựa vào đâu Hứa Thanh Tiêu lại không phải làm con chó?”
“Xin Chu thánh ra tay giết Hứa Thanh Tiêu, như vậy mọi người đều là chó của Văn Cung! Ha ha ha ha ha.”
Giọng nói của gã vang lên, gã thật sự không kiềm chế được nói sạch toàn bộ lời trong lòng mình.
Gã đố kị tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, nhưng khiến gã đố kỵ hơn không phải tài hoa. Dù sao trên đời này người tài hoa cũng không chỉ một mình Hứa Thanh Tiêu.
Điều gã ghen ghét chính là mọi hành vi của Hứa Thanh Tiêu.
Mọi người đều là con chó của Văn Cung, làm chó cho Đại nho. Đám Đại nho đó muốn mắng bọn hắn thì mắng bọn hắn.
Nhưng đến lượt mắng Hứa Thanh Tiêu thì sao? Hứa Thanh Tiêu chẳng những mắng trở lại mà còn đạp đám Đại nho này dưới chân.
Điều này làm cho nội tâm bọn hắn cực kỳ mất cân bằng.
Cho nên bọn hắn căm hận Hứa Thanh Tiêu, bởi vì Hứa Thanh Tiêu làm người, mà bọn hắn lại trở thành chó.
Khi gã nói xong, sắc mặt toàn bộ thư sinh trong Văn Cung đều thay đổi, đặc biệt là đám Đại nho, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy cũng trắng bệch.
“Ngươi nói bậy.”
“Hoang đường.”
“Xin Chu thánh tra rõ, tên này chắc chắn là gian tế do Hứa Thanh Tiêu phái tới. Gã đang nói bậy nói bạ.”
Từng giọng nói vang lên, chúng Đại nho ngay lập tức đổ tội, cho rằng đây là nội gián do Hứa Thanh Tiêu phái tới.
“Câm miệng.”
Tiếng rống giận hoàn toàn vang lên.
Toàn thân Chu thánh đang run rẩy.
Ông run rẩy cả mình.
Là tức đến phát run.
Trước kia ông từng nghe Hứa Thanh Tiêu nói môn đồ của mình biến thành cái loại gì, nhưng ông không hoàn toàn tin những gì Hứa Thanh Tiêu nói.
Hiện giờ, ông đã khôi phục chân ý, xuất hiện dưới hình dạng chân linh, điều khiển sức mạnh thiên địa khiến đối phương phải nói lời thật.
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại nói ra những loại lời này.