Sau khi ông xuất hiện, thiên địa cũng không ngừng phản hồi đủ loại tin tức cho ông, rất nhiều chuyện đều đã xuất hiện ở trong đầu ông rồi.
Mọi hành động của người đọc sách và của Hứa Thanh Tiêu.
Càng biết rõ ràng, trong lòng ông càng phẫn nộ. Đến cuối cùng ông đã hoàn toàn minh bạch, thế hệ này của mình đã triệt để thối rữa rồi, rữa đến tận gốc.
Có cứu cũng không kịp nữa.
Đối mặt với ngôn từ của Chu thánh, cả người Lữ Tử run rẩy. Hắn đột nhiên ý thức được, Chu thánh trước mắt, tuyệt đối không chỉ là chân linh, rất có khả năng đã khôi phục ý thức.
Giấc mộng muốn không chế chân linh Chu thánh của mình đã hoàn toàn tan biến.
Ngươi không thể nào mê hoặc, cũng không thể nào lừa gạt một vị Thánh chân chính.
Giờ khắc này, Lữ Tử hoang mang rồi, hắn hoàn toàn sợ hãi rồi, so với việc Hứa Thanh Tiêu giết hắn thì còn đáng sợ hơn vạn phần.
Hứa Thanh Tiêu giết hắn, hắn còn có cơ hội cứu vãn. Nhưng khiến cho một vị Thánh nhân giận dữ, đây là chuyện còn khủng bố gấp trăm lần so với việc giết hắn.
Nghĩ đến đây, Lữ Tử quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu van xin Chu thánh.
“Xin Thánh nhân bớt giận, xin Thánh nhân bớt giận.”
“Tất cả đều là do Hứa Thanh Tiêu. Thánh nhân minh giám a, nếu không phải Hứa Thanh Tiêu bức bách chúng con, chúng con cũng sẽ không rời khỏi Vương triều Đại Ngụy.”
“Nhưng học trò sở dĩ như vậy bởi vì cũng có tư tâm. Học trò hy vọng có thể phát huy mạnh mẽ học vấn của Thánh nhân, xây dựng vương triều của người đọc sách, mong người đọc sách chúng ta ai cũng như rồng.”
“Thánh nhân minh giám a!”
Lữ Tử còn đang mạnh miệng. Đến lúc này, hắn vẫn không nói ra chân tướng mà lại càng mặt dày vô sỉ nói ra những lời này.
“Ai cũng như rồng? Ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói những lời này?”
“Bổn thánh xem như đã rõ, vì sao Hứa Thanh Tiêu lại giết Nho.”
“Các ngươi đúng là mặt dày đến cực điểm.”
“Lại còn ai cũng như rồng, phát huy mạnh học vấn của Thánh nhân. Ngươi đây là phát huy mạnh mẽ học vấn Thánh nhân sao? Ngươi đang làm bại hoại thanh danh của bổn thánh đấy.”
“Bổn thánh hỏi ngươi, ai cho phép các ngươi tách khỏi Đại Ngụy?”
“Bổn thánh đến từ Đại Ngụy. Năm đó mượn sức mạnh của bá tánh Đại Ngụy, trở thành Thánh nhân. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, đây là thánh đạo của bổn thánh.”
“Mà các ngươi, vậy mà dám để Văn Cung tách ra, làm hại muôn dân Đại Ngụy khổ không tả nổi. Nếu không phải có Hứa Thanh Tiêu thăng lên Bán thánh, cưỡng ép kéo dài vận mệnh cho Đại Ngụy, thì giờ này Đại Ngụy sớm đã dậy tiếng than trời gọi đất, thi cốt như núi rồi.”
“Các ngươi còn là con người sao?”
“Các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Chu thánh là thật sự quá phẫn nộ rồi. Ông là Thánh nhân, theo lý thuyết sớm đã ‘thượng thiện nhược thủy*’ rồi, nhưng sự trơ tráo của Lữ Tử đã vượt quá tưởng tượng của người thường.
(*Không tranh với đời, tâm lặng như nước.)
Ngay cả ông cũng không chịu được.
Ầm ầm ầm.
Ngay sau đó, toàn bộ Vương triều Hạo Nhiên nháy mắt tan vỡ sụp đổ. Toàn bộ tường thành trực tiếp sập xuống, mọi phòng ốc trực tiếp vỡ vụn, nhưng không có thương tổn đến bất cứ một người dân vô tội nào.
“Vương triều Hạo Nhiên chó má.”
“Bổn thánh giác ngộ từ Đại Ngụy, trong xương cốt bổn thánh đang chảy dòng máu của Đại Ngụy.”
“Đám súc sinh các ngươi có tư cách gì lựa chọn thay bổn thánh?”
“Ai cho các ngươi cái quyền đó?”
“Là ai cho các ngươi lá gan?”
Giọng của Chu thánh càng ngày càng lớn, càng ngày càng gay gắt.
Đến cuối cùng, ông nhấc tay lên, toàn bộ người đọc sách trong Văn Cung toàn bộ đều bị một luồng sức mạnh khủng khiếp vô cùng đẩy ra ngoài Văn Cung.
Lữ Tử quỳ gối ở phía trước.
Hai vị Bán thánh quỳ ở hai bên phải trái phía sau Lữ Tử.
Bảy tám chục vị thiên địa Đại nho cũng quỳ trên mặt đất, còn về những Đại nho cùng với người đọc sách khác thì quỳ gối phía sau, nhìn lướt qua thì có khoảng ba nghìn người đọc sách.
Ba nghìn người đọc sách này là thành viên chính của Văn Cung.
Bọn hắn ngày thường cao cao tại thượng, ỷ vào việc mình là người Văn Cung hoành hành ngang ngược, đồng thời cũng là người tiếp xúc với các quốc gia khác nhau, bọn hắn là thành viên quan trọng.
Hiện tại toàn bộ đều bị Chu thánh bắt đến trước mặt hành quyết giống như heo như chó.
Lúc này, đám người đó cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch đến đến cùng cực. Loại tự tin cùng với cao ngạo trước đó, hiện tại đã không còn sót lại chút gì.
Bởi vì người bọn hắn đang đối mặt chính là Chu thánh.
Là thần trong lòng thiên hạ người đọc sách.
Là vị Thánh nhân duy nhất trong ngàn năm qua.
Bọn hắn không dám chống đối, một chút cũng không dám.
Dưới thánh uy, bọn hắn không dậy nổi một chút phản kháng.
“Các ngươi ở trong Văn Cung, không lo nghĩ cho thiên hạ muôn dân mà chỉ cầu danh lợi, bại hoại thanh danh của ta, làm xằng làm bậy.”
“Tội ác ngập trời, thập ác bất xá. Hôm nay ở trước mặt bá tính thiên hạ, ta sẽ thanh lý môn hộ.” Chu thánh lên tiếng.
Nói tới đây, Bát Ngọc Thánh Xích hóa thành một thanh đao, xuất hiện ở trong tay ông.
Ầm.
Lưỡi đao chém ra, một đao này khiến tất cả Nho vị bị tước, thiên địa Đại nho ngay đương trường bị phế sạch sẽ.
Phụt phụt phụt.
Hộc ra từng ngụm máu tươi. Bọn hắn vô pháp chống cự, Nho vị bị cưỡng chế phế truất nên phải chịu trọng thương, tổn thất đến tận gốc rễ.
“Thánh nhân tha mạng!”
“Khẩn cầu Thánh nhân tha mạng cho chúng con.”
“Chuyện Văn Cung thoát ly là chúng ta lỗ mãng, mong Thánh nhân thứ tội.”
“Xin Thánh nhân bớt giận, xin Thánh nhân bớt giận!”
Vào lúc này, bọn hắn đã rối loạn thành một đoàn. Ai có thể ngờ Chu thánh lại tàn nhẫn như vậy, chỉ với một đao mà Nho vị của ba nghìn người đã không còn nữa.
Thiên địa Đại nho đã bị phế toàn bộ.
Bị phế thì thôi đi, nhưng lại tổn thương đến căn nguyên. Chỉ sợ sống không nổi mười năm đã phải chết già.
So với Hứa Thanh Tiêu còn tàn nhẫn gấp mười lần.
Hứa Thanh Tiêu chỉ là phế bỏ Nho vị nhưng không tổn hại thọ nguyên, nhưng Chu thánh gần như là trực tiếp lấy mạng bọn hắn.
Bọn hắn hoàn toàn hoảng loạn, quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu, khẩn cầu Chu thánh bớt giận, cũng hy vọng Chu thánh tha bọn hắn một mạng.
Đặc biệt là thiên địa Đại nho thậm chí phủ phục dưới đất quỳ lạy, kiên trì cầu xin Chu thánh. Bọn hắn tạm thời chưa bị tước vị, nhưng bọn hắn biết, dựa vào tính tình hiện tại của Chu thánh, bị tước chỉ là chuyện sớm muộn.
Hai vị Bán thánh cũng khóc lóc thảm thiết. Bọn hắn cực khổ tu luyện đến cảnh giới Bán thánh, nếu như bị tước thẳng thừng, bọn hắn không thể chịu nổi.
Song, Chu thánh không hề nhiều lời. Ông giơ tay lên, Bát Ngọc Thánh Xích lại lần nữa ngưng tụ thành thánh đao.
Mà một đao này, nhằm vào đám thiên địa Đại nho đó.