Đồng thời, giọng nói của Chu thánh cũng vang lên, chiêu cáo thiên hạ.
“Từ hôm nay trở đi, trong thiên địa này ngoại trừ Hứa Thanh Tiêu, ai nếu còn dám dùng thanh danh của bổn thánh hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc chúng sinh, làm xằng làm bậy, ắt bị thiên địa khiển trách, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không có chỗ chôn thây.”
Chu thánh mở miệng, dựa vào thánh lực vô thượng điều khiển sức mạnh thiên địa.
Đồng thời ông đã nói rõ hết thảy.
Nếu ai còn dám dùng tên tuổi của ông đi làm xằng làm bậy, ắt bị thiên địa khiển trách, ngũ lôi oanh đỉnh. Những lời này không phải uy hiếp, mà là chân ngôn của ông.
Đóng dấu ở trong thiên địa, nếu ai dám xằng bậy, thiên địa tức khắc khiển phạt.
Thánh ngôn đóng dấu trong thiên địa.
Ngay sau đó, đao thánh chém xuống lần hai.
Bảy tám mươi vị thiên địa Đại nho bị phế nho vị ngay tại chỗ. Một đám càng là kêu la thảm thiết liên tục, bọn hắn vốn đã già cả, bị chém một nhát như vậy, tóc tai nháy mắt trở nên bạc phơ, trên mặt cũng không còn một chút huyết sắc.
Thọ mệnh không đủ một năm, có một vài người thậm chí chết ngay ở hiện trường.
Chỉ là, này còn chưa xong đâu.
Đao thứ ba xuất hiện.
Một đao này là nhằm vào Bán thánh.
“Xin Thánh nhân bớt giận, chúng con đã biết sai rồi, chúng con đã biết sai rồi. Chuyện này không kiên quan đến chúng con, tất cả đều là do Lữ thánh làm, tất cả đều là do Lữ thánh chủ đạo, không liên can đến chúng con.”
“Vâng vâng, khẩn cầu Thánh nhân minh giám. Chuyện này, thật sự không liên quan đến chúng con. Chúng con đã biết sai, hiện tại lập tức dời Văn Cung trở về Đại Ngụy.”
Hai vị Bán thánh hoàn toàn hoảng sợ đến run rẩy cả mình. Bọn hắn không muốn kết cục như thế này, hơn nữa từ đầu tới đuôi, bọn hắn cũng không có ra mặt làm gì hết.
Hết thảy mọi thứ đều là Lữ thánh chủ đạo, bọn hắn chẳng qua là nghe theo lệnh của Lữ thánh mà thôi.
Hiện tại bảo bọn hắn trả cái giá đắt như vậy, dĩ nhiên bọn hắn cảm thấy oan ức, cũng cảm thấy không cam lòng.
Đáng tiếc, đao thứ ba đã trực tiếp rơi xuống, vô tình đến tột cùng.
Phụt.
Phụt.
Hai người phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch cực kỳ. Thánh khí trong cơ thể bọn hắn lập tức trào ra.
Cảnh giới Bán thánh cực khổ tu hành cả đời đã bị hủy trong chốc lát.
Việc này khiến bọn hắn khó chịu vô cùng.
Bọn hắn muốn phát tiết lửa giận, nhưng nhìn ánh mắt cực kỳ lãnh lẽo của Chu thánh, hai người bọn hắn căn bản không dám.
Mọi người ở hiện trường thì líu lưỡi, tất cả đều chết lặng.
Ở trong mắt mọi người, Hứa Thanh Tiêu quả thực là tên quái thai. Theo lý Văn Cung cũng đã hồi sinh Chu thánh, nhưng không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại còn có thể chuyển bại thành thắng.
Hơn nữa từ đầu tới đuôi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói một lời, là Chu thánh chủ động bước ra đại nghĩa diệt thân.
Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu có sức hấp dẫn gì vậy?
Vì sao có thể khiến nhiều người ủng hộ hắn, trợ giúp hắn vô điều kiện?
Đầu tiên là võ giả nhất phẩm.
Hiện tại lại là Văn Thánh nhất phẩm.
Kỳ diệu hơn chính là vị Thánh nhân nhất phẩm này còn là người do chính Văn Cung hồi sinh
Nếu như không hồi sinh Chu thánh thì còn không có lắm chuyện như vậy.
Ít nhất Hứa Thanh Tiêu có cuồng vọng kiêu ngạo đi nữa, hắn cũng không thể kìm hãm được Vương triều Hạo Nhiên.
Không hồi sinh Chu thánh, Vương triều Hạo Nhiên có thể kiến quốc, còn có thể ngưng tụ vương triều đỉnh khí vận, thế nào cũng không lỗ.
Không chừng còn có thể làm ghê tởm Hứa Thanh Tiêu, không nói đến chèn ép, khiến Hứa Thanh Tiêu khó chịu một trận hoàn toàn không thành vấn đề.
Hiện tại thì hay rồi, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn không hề khó chịu, nếu không phải Thánh nhân ở đây, phỏng chừng hắn cũng sắp cười ra tiếng rồi.
Bên khó chịu chính là dòng dõi Văn Cung, một đám thảm không nỡ nhìn.
Lần này là quả đúng là đại thương nguyên khí.
Ngồi ở trên đài.
Hứa Thanh Tiêu cũng có chút líu lưỡi.
Hắn biết Chu thánh đang kìm nén lửa giận, nhưng không ngờ Chu thánh lại đại nghĩa diệt thân, thật sự có chút khoa trương.
Một đao tước đi ba nghìn Văn Cung ba nghìn nho.
Một đao tước đi tám mươi tư vị thiên địa Đại nho.
Một đao tước đi hai Bán thánh.
Cảm giác giống như cắt dưa hấu vậy.
Nói thật, đổi lại là mình, chỉ sợ mình cũng không hạ tay tàn nhẫn như vậy được.
Văn Cung lần này quả đúng là xúi quẩy.
Không, không phải xúi quẩy, là xui tám kiếp.
Ba nghìn người đọc sách quỳ gối trước mặt Chu thánh.
Cơ thể Lữ Tử phát run, trong ánh mắt hắn tràn ngập sợ hãi, cũng có chút không hiểu và không cam lòng.
Hắn không hiểu, vì sao tất cả đều khồn giống như tưởng tượng của mình.
Hắn không hiểu, vì sao Chu thánh không có lựa chọn giúp mình, mà lại lựa chọn giúp Hứa Thanh Tiêu?
Tại sao vậy?
Hắn không cam lòng, không cam lòng vì sao mỗi một lần Hứa Thanh Tiêu đều có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng mà.
Giờ khắc này.
Đao thứ tư xuất hiện.
Một đao này là chuyện bị cho Lữ Tử.
“Thánh nhân, học sinh không phục!”
Cảm nhận được sự áp bức khủng bố, Lữ Tử nắm chặt tay, lên tiếng cực kỳ không cam tâm.
Nhưng mà, Chu thánh không để ý đến Lữ Tử.
Ầm.
Đao khí tán loạn, hóa thành sấm sét kinh hoàng.
Răng rắc.
Một đạo sấm sét trực tiếp giáng xuống bổ thẳng vào người Hồng Chính Thiên đang bị đóng đinh trong Văn Cung.
Đúng vậy.
Là Hồng Chính Thiên, chứ không phải Lữ Tử.
“A!”
Tiếng thét vô cùng thảm thiết vang lên.
Hồng Chính Thiên vẫn luôn giả chết, từ khi Thánh nhân sống lại, hắn rất kích động, cho rằng ngày tháng thoát khỏi bể khổ của mình tới rồi.
Nhưng tình thế phát triển càng ngày càng quái đản, hắn câm miệng, muốn giả chết, tránh thoát một kiếp này.
Tuy rằng hiện tại cực kỳ thống khổ, nhưng ít nhất mình còn sống, hắn không xui xẻo mà đụng vào Chu thánh.
Chỉ là không ngờ rằng, mình vẫn luôn không nói chuyện nhưng vẫn là bị Chu thánh theo dõi.
Điều khiến cho hắn càng tuyệt vọng hơn, chính là Chu thánh lại dẫn dắt lực lượng thiên lôi để giết chính mình.
Này quả thực là cực hình.
Thân xác Hồng Chính Thiên nứt toác, hắn lại không có thân xác của Hứa Thanh Tiêu, hiện tại đau đến cả người run rẩy.
Lại thêm một đạo sấm sét giáng xuống.
Hồng Chính Thiên lập tức đứt rời gân cốt, đứt lìa từng mảnh, hắn đau đến hốc mắt muốn nứt ra, hàm răng cũng nghiến đến vỡ nát.
“Thánh nhân tha mạng, Thánh nhân tha mạng.”
“Thánh nhân, con sai rồi, Thánh nhân, con sai rồi.”
“Là con không đúng, là con sai, con không nên như vậy. Thánh nhân, cầu xin người niệm tình mấy năm qua ta cống hiến vì Văn Cung mà tha cho con đi.”