Hồng Chính Thiên lớn tiếng gào khóc. Hắn không có chút cốt khí nào, chỉ hy vọng Chu thánh có thể bỏ qua cho hắn, nếu không thì hắn sẽ đau đớn đến chết.
Chỉ là, Chu thánh căn bản không thèm để ý đến Hồng Chính Thiên.
Ông từng nói, người này ông sẽ tự mình tới xử lý.
Nếu nói được, Chu thánh ông liền sẽ làm được.
Nhưng làm như vậy không chỉ là vì trừng phạt, đồng thời cũng là cho Lữ Tử một cơ hội cuối cùng.
Đây là một vị Á thánh, có thể đi đến một bước này, không có khả năng chuyện xấu gì cũng làm.
Niệm tình Lữ Tử là Á thánh, Chu thánh cho hắn một cơ hội cuối cùng.
Nói ra toàn bộ chân tướng.
“Nói cho bổn thánh.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Chu thánh nhìn Lữ Tử, giọng nói lạnh buốt đến đáng sợ.
Cảm nhận được ánh mắt rét lạnh đáng sợ này của Chu thánh, trong lòng Lữ Tử rất sợ hãi.
Sợ hãi không gì sánh nổi.
Nhưng hắn không thể nói, hắn biết nếu mình nói ra sẽ chết càng thảm hại hơn.
“Thánh nhân, ta không phục.”
“Này không công bằng.”
“Ông thiên vị Hứa Thanh Tiêu.”
Lữ Tử không có trả lời vấn đề của Chu thánh, mà là kéo đề tài đến trên người Hứa Thanh Tiêu.
Cho rằng Chu thánh bất công.
Hắn không phục.
Vừa nói xong.
Chu thánh thở dài thườn thượt.
Hắn nhìn Lữ Tử.
Một chút kỳ vọng cuối cùng trong ánh mắt cuối cùng đã biến mất.
Thế hện này.
Đã hoàn toàn thối rứa đến tận gốc rồi.
Thối rữa đến mức không có thuốc nào cứu được.
Nghĩ đến đây.
Chu thánh xoay người lại, ông nhìn Hứa Thanh Tiêu, chậm rãi mở miệng.
“Thủ Nhân.”
Giọng nói vang lên.
Hứa Thanh Tiêu lập tức cung kính hành lễ với Thánh nhân.
“Thánh nhân tại thượng.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
“Ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, ta vì ngươi diệt trừ toàn bộ người đọc sách, phế chín mươi phần trăm Nho vị, trả lại hạo nhiên chính khí cho thiên địa. Nhưng nếu như thế, thiên hạ sẽ xảy ra biến động không thể tưởng tượng. Ngươi phải phát huy mạnh mẽ Tâm học, sớm ngày thành Thánh, bình định họa loạn.”
“Thứ hai, Ta trảm toàn bộ Nho trong Văn Cung, nhưng việc còn lại, ta khó có thể ra tay, tương lai vẫn phải dựa vào chính ngươi.”
“Quyết định đi! Bất luận chọn cái gì, ta cũng sẽ không trách tội ngươi.”
“Toàn bộ nhân quả sẽ do ta gánh vác.”
Chu thánh chậm rãi mở miệng.
Lời nói này đã làm thế nhân trong thiên hạ hoàn toàn kinh ngạc.
Ý gì đây?
Diệt thiên hạ người đọc sách?
Thế nhân trầm mặc.
Thiên hạ người đọc sách choáng váng, sững sờ tại chỗ.
Không thể tin tưởng.
Không có ai sẽ nghĩ rằng, Chu thánh lại cho Hứa Thanh Tiêu hai lựa chọn này.
Một là phế bỏ thiên hạ người đọc sách, nhưng Hứa Thanh Tiêu phải tự nhận lấy mọi hậu quả, dù sao đám người đọc sách này tuy phẩm hạnh có vấn đề, nhưng bọn hắn quả thật có thể trấn áp yêu ma.
Đây là sự thật không thể tranh luận.
Nếu như người đọc sách bị diệt toàn bộ, vậy đối với cả trần giới mà nói cũng là một tổn thất to lớn.
Hoặc là giết hết toàn bộ Nho sinh Văn Cung, giữ lại dòng dõi Chu thánh. Chỉ là nếu như dòng dõi Chu thánh vẫn còn muốn tiếp tục gây phiền phức, hắn cũng không có cách nào.
Giờ khắc này.
Thiên hạ người đọc sách đều choáng váng.
Tất cả người đọc sách Văn Cung cũng ngỡ ngàng.
Bọn hắn không thể tưởng tượng, Chu thánh lại sẽ tàn nhẫn như vậy.
Giao toàn bộ vận mệnh của người đọc sách cho Hứa Thanh Tiêu.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Hứa Thanh Tiêu sẽ lựa chọn cái gì.
Này không phải muốn bọn hắn chết không có chỗ chôn sao?
“Chu thánh.”
“Học sinh không phục.”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lại để Hứa Thanh Tiêu quyết định?”
“Học sinh đọc sách trăm năm, kính trọng Chu thánh, phát huy mạnh mẽ học vẫn của người, khiến cho dòng dõi Chu thánh trở thành dòng đứng đầu Nho đạo. Nhưng vì sao ông lại chọn Hứa Thanh Tiêu?”
Cuối cùng, Lữ Tử phát ra tiếng gào thét, hắn nhìn Chu thánh tràn ngập phẫn nộ.
Rõ ràng là hắn hồi sinh Chu thánh, nhưng vì sao Chu thánh lại lựa chọn giúp cho Hứa Thanh Tiêu?
Mình đọc sách thánh hiền, là người thừa kế của dòng dõi Chu thánh, để phát huy rộng rãi học vấn Chu thánh mà cúc cung tận tụy, nhưng kết quả lại là không nhận được sự công nhận.
Ngược lại là Hứa Thanh Tiêu, bất kính Thánh nhân, bất tôn thánh ý, nhưng lại có thể được Thánh nhân chiếu cố.
Hắn không phục.
Không phục từ tận đáy lòng.
Lữ Tử nhìn Chu thánh, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng và nghẹn khuất.
Cảm nhận được ánh mắt của Lữ Tử, vẻ mặt Chu thánh vẫn bình tĩnh lạ thường.
Ông chậm rãi đi tới trước một bước, nhìn Lữ Tử nói.
“Ngươi thật sự là vì phát huy mạnh mẽ học vấn của bổn thánh sao?”
Chu thánh cất tiếng, ông chất vấn Lữ Tử.
Nghe thấy lời này, kẻ đó có chút trầm mặc.
Mà người đọc sách thuộc dòng dõi Chu thánh lại không biết nên nói cái gì.
“Bổn thánh đã cho ngươi bao nhiêu lần cơ hội?”
“Cho tới bây giờ, ngươi cũng không muốn nói ra.”
“Được, hôm nay bổn thánh muốn xem xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào.”
Chu thánh mở miệng.
Nói tới đây, thánh lực tràn ngập.
Trong phút chốc, hai bóng người bị cưỡng ép áp tải đến trước mặt Chu thánh.
Khi nhìn thấy hai bóng người này, ánh mắt Lữ Tử tức khắc thay đổi.
Đây là vị Bán thánh có liên lạc với hắn.
Lai lịch rất lớn.
“Sao lại còn có hai vị Bán thánh thế này?”
“Là ai nữa đây? Bán thánh từ đâu đến vậy?”
“Vì sao vẫn còn Bán thánh?”
Trong nháy mắt, mọi người rất kinh ngạc, không biết hai vị này Bán thánh này đến từ nơi nào. Bọn họ không ở trong Văn Cung mà là bị Chu thánh áp giải thẳng qua đây.
Nơi bắt chưa xác định.
Ầm ầm.
Trong phút chốc, một tiếng sấm vang lên.
Sau đó một bức hoạ xuất hiện ở trên vòm trời, rọi sáng toàn bộ trần giới.
Là bóng hình của Lữ Tử, và cả hai vị Bán thánh này nữa.
“Lữ thánh, chỉ cần Văn Cung Đại Ngụy tách ra, chúng ta có thể thành lập vương triều học giả, có thể nhận được sức mạnh thiên địa, ngưng tụ đỉnh quốc vận.”
“Đến lúc đó nhờ vào sức mạnh thiên hạ người đọc sách là có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích, đạt được cảnh giới Văn Thánh.”
“Đặc biệt là Lữ thánh ngài, rất có khả năng trở thành Thánh nhân đời thứ sáu, vượt qua cả Chu thánh.”
Một giọng nói vang lên, mọi người trên thế giới đều nghe thấy.
Mọi người kinh ngạc theo dõi một màn này, đặc biệt là người đọc sách thuộc dòng dõi Chu thánh. Sau khi nghe được những lời như vậy, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều trở nên cổ quái.