Ngay khi lời nói này vừa dứt, giọng nói Lữ Tử liền vang lên.
“Được.”
“Lão phu quả thực không có đường lui thối lui, chỉ là nếu như ngưng tụ đỉnh quốc vận, lão phu không nhận được lợi ích xứng đáng thì cũng sẽ không để cho các ngươi đạt được.”
Lữ Tử lên tiếng, lúc hắn nói tới đây, hình ảnh lập tức biến mất.
Ngay sau đó.
Chu thánh không nói gì mà chỉ phất phất tay, ngưng tụ hình ảnh lại lần nữa.
Là cảnh tượng sau khi hai vị Bán thánh rời đi.
“Muốn thành thánh à?”
“Đúng là si tâm vọng tưởng.”
Giọng nói trước đó vang lên, tràn ngập khinh miệt và coi thường.
“Thánh đạo dễ thành như vậy sao? Mượn lực lượng của thiên hạ người đọc sách? Hắn chung quy chỉ là may áo cưới cho chúng ta thôi. Thật khó tưởng tượng, rõ ràng là Á thánh, sao hắn lại dễ dàng mắc mưu như vậy?”
Nhưng giọng nói thứ hai vang lên cũng đầy vẻ khinh thường.
“Không dễ dàng gì, hắn đã lớn tuổi, sống không được mấy năm. Ngươi phải biết rằng, bất luận là ai cũng sợ hãi cái chết, đế vương cũng vậy, võ giả cũng thế, người chết như đèn tắt, ai mà không muốn sống lâu mấy năm chứ?”
“Trước kia mấy kẻ đó không phải đều như vậy sao? Chỉ là vận khí của hắn tốt nhất thôi. Lần này quả thật hắn có chút tác dụng, đại nhân còn cần hắn tiếp tục kiểm soát dòng dõi Chu thánh.”
“Ngẫm lại xem, trước kia những thế hệ người khống chế của Văn Cung có kết cục thảm thế nào? Kết quả vẫn là chết già, trả giá nhiều như vậy, chung quy vẫn thành công dã tràng.”
Thanh âm đến đây cũng đột nhiên im bặt.
Thế nhân đã chứng kiến hết thảy. Trong nhất thời, bọn họ đã rõ kế hoạch của Văn Cung là gì.
Nhưng bọn họ không biết, ai đang giật dây phía sau màn?
Vả lại mục đích của bọn chúng rốt cuộc là cái gì?
Biến Lữ thánh trở thành Thánh nhân đời thứ sáu sao? Chuyện này rõ ràng là không thể nào.
Giờ này khắc này.
Sắc mặt Lữ thánh khó coi tới cực hạn.
Hắn nhìn về phía hai vị Bán thánh, trong ánh mắt đã tràn ngập phẫn nộ, nhưng lại có chút cổ quái.
Phẫn nộ là biểu hiện bình thường, chỉ là cổ quái thì có hơi bất thường.
“Người đứng sau các ngươi, rốt cuộc là ai?”
Chu thánh cất tiếng, thiên uy huy hoàng.
Chèn ép hai vị Bán thánh đến phát run cả người.
Nhưng hai vị Bán thánh này cũng không có bị doạ mà khai ra tất cả, mà là chỉ vào Chu thánh nói.
“Ngươi không phải Chu thánh chân linh.”
“Lữ thánh, ngươi chớ có hồ đồ, đây căn bản là không phải Chu thánh chân linh, đây là giả, là cảnh tượng giả do Hứa Thanh Tiêu phối hợp với nhất phẩm tạo ra.”
Gã rống lớn chỉ vào Chu thánh, tuy rằng sợ hãi thiên uy, nhưng gã không sợ hãi Chu thánh.
Trái lại còn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Nghe thấy giọng nói này.
Lữ thánh không ngu, hắn biết ý tứ của đối phương là gì.
Người trước mắt có phải Chu thánh hay không, trong lòng hắn đều rõ ràng hơn ai hết. Nhưng hắn hiểu rõ một điều, nếu cứ diễn biến như thế, mình hẳn sẽ chết không phải nghi ngờ.
Hai vị Bán thánh này dám nói như vậy, chứng tỏ còn có át chủ bài.
Nghĩ đến đây.
Giọng nói Lữ thánh vang lên.
Hắn chịu đựng toàn bộ áp lực, nhìn Chu thánh rồi lại nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Vừa rồi ngươi đã ném một tấm lệnh bài nhập vào trong cơ thể Chu thánh chân linh.”
“Đây là Chu thánh chân linh, nhưng ý thức đã bị ngươi khống chế.”
“Toàn bộ những chuyện vừa rồi đều là ảo cảnh do ngươi bịa đặt ra.”
Lữ Tử mở miệng, chuyện tới bây giờ, cho dù đã bị phơi bày, hắn cũng phải giả vờ đến cuối cùng.
Nếu không thì mình thật sự chỉ còn một con đường chết.
Giờ khắc này.
Vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu có chút cổ quái, hắn đang nhìn Lữ Tử, thật sự không thể tưởng tượng miệng của một người có thể cứng đến mức nào?
Lữ Tử đã dạy cho Hứa Thanh Tiêu một bài học kỹ càng.
Chẳng qua, Hứa Thanh Tiêu không nói một lời, Chu thánh đã xuất hiện rồi, cũng không tới phiên mình lên tiếng.
Mọi chuyện chỉ cần có Chu thánh ở đây thì không cần phải lo lắng gì nữa.
Đối với lời nói của Lữ Tử, Chu thánh không có chút dao động nào. Ông không trả lời mà là nhìn Hứa Thanh Tiêu và nói tiếp.
“Thủ Nhân.”
“Đưa ra lựa chọn đi.”
Chu thánh cất lời, Lữ Tử đã hoàn toàn mất trí. Sự tồn tại này trong mắt hắn giống như con kiến, muốn mạt sát quá đơn giản.
Ở trước thực lực tuyệt đối thì ngôn luận hữu dụng sao?
Đáp án là vô dụng.
Nghe thấy Chu thánh trưng cầu ý kiến lần nữa, Hứa Thanh Tiêu quả thật có hơi do dự.
Phế.
Hứa Thanh Tiêu chắc chắn là muốn phế.
Nhưng có một việc, chính mình cần phải suy xét rõ ràng.
Đó chính là một khi người đọc sách bị phế, cho dù trong dòng dõi Chu thánh có một bộ phận có thể phân rõ thị phi, nhưng ít nhất cũng phải phế bỏ tám mươi phần trăm.
Một khi phế bỏ tám mươi phần trăm người đọc sách, toàn bộ thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn sao?
Đại Ngụy vương triều có tiên môn, những vương triều khác có tiên môn viện trợ không?
Mà một mình mình có quản được thiên hạ không?
Trấn áp Đại Ngụy cũng đã không dễ rồi, một khi thiên hạ đại loạn thì ai là người được lợi lớn nhất?
Không ai khác ngoài Phật môn.
Mà Phật môn cũng có thể quang minh chính đại xâm lấn Trung Châu.
Một khi yêu ma náo động, thiên hạ bách tính sẽ chịu liên lụy, như vậy hết thảy nhân quả đều sẽ tính trên đầu mình.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu rất muốn phế bỏ đám người đọc sách đó, nhưng phế bỏ một mạch tám mươi phần trăm chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái thực sự.
Vào lúc này.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Hắn đang do dự.
Ân oán cá nhân cho dù lớn đi chăng nữa, nhưng nếu liên lụy đến cả thế giới thì cũng sẽ thành nhỏ bé.
Đây không phải là vấn đề ích kỷ hay là thánh mẫu, mà là suy xét đến toàn bộ thế giới.
Đừng để đến lúc đó yêu ma tàn sát bách tính thiên hạ, tạo ra đại loạn này đến đại loạn khác. Đại Ngụy thì yên bình, nơi khác thì chết dần chết mòn. Một khi yêu ma lớn mạnh dần, một ngày nào đó cũng sẽ bước vào Đại Ngụy, đến lúc đó chính là tự vác đá nện chân mình.
Vấn đề này, Hứa Thanh Tiêu cần phải nghĩ kỹ một chút.
Lựa chọn cái thứ nhất, vậy thì mình nhất định phải lưng gánh áp lực thiên hạ, tận lực trở thành Á thánh, thậm chí là trở thành Thánh nhân, bồi dưỡng ra một lứa người đọc sách mới, hơn nữa số lượng không thể ít được.
Lựa chọn cái thứ hai chính là kế hoãn binh, giết chết nhóm người đứng đầu, sau đó đàn áp những môn đồ hiện tại của Chu thánh.
Chờ một lứa người đọc sách mới mọc lên thì lại phế bỏ bọn chúng. Đương nhiên muốn phế bỏ đám người đó thì mình cần phải trở thành Á thánh.
Nói cách khác, vẫn là không làm được.