Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1086 - Chương 1086: Thiên Uy Của Chu Thánh, Giết Sạch Môn Đồ, Cơn Thịnh Nộ Của Trời! Hắc Thủ Phía Sau Màn (3)

Chương 1086: Thiên Uy Của Chu Thánh, Giết Sạch Môn Đồ, Cơn Thịnh Nộ Của Trời! Hắc Thủ Phía Sau Màn (3)

Hứa Thanh Tiêu đang suy tư.

Lựa chọn mà Chu thánh cho mình quả thực không thể trả lời ngay được.

Nhưng một chuyện khác có thể trả lời trực tiếp.

“Thánh nhân tại thượng, học sinh cho rằng, cho dù như thế nào thì đầu tiên cũng nên xử lý sạch sẽ dòng dõi Văn Cung.”

“Những người này trái tim cũng đã bị nhuộm đen rồi.”

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.

Việc có xử lý môn đồ của Chu thánh hay không có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng đám người Lữ thánh này cần phải thanh trừng sạch sẽ ngay lập tức.

Những người này trái tim đã nhuốm đen, không còn là chuyện thối rữa hay không nữa.

“Ừm.”

Chu thánh gật đầu, ông đồng ý với quan điểm của Hứa Thanh Tiêu.

Vào lúc này.

Ánh đao thứ tư xuất hiện.

Nếu như chém lượt đao này, toàn bộ dòng dõi Văn Cung một sẽ phải chết.

Lần này cũng không phải là tước nho vị nữa, mà là sát thân.

Hơi thở chết chóc nháy mắt bao trùm Văn Cung, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp bách khủng khiếp, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.

“Thánh nhân thực sự sẽ không như thế.”

“Nào có Thánh nhân như thế? Chu thánh nhân ái vô tư, sao có thể hở ra là chém giết? Đây không phải là Thánh nhân chân chính.”

“Chân linh này đúng là Chu thánh, nhưng ý chí đã bị quấy nhiễu, đã biến thành ma đầu. Hứa Thanh Tiêu đang khống chế chân linh Chu thánh.”

“Chúng ta đều bị lừa cả rồi.”

Hai Bán thánh bị áp giải tới, có một người mở miệng chỉ vào Chu thánh, nói ẩu nói tả.

Gã căn bản không sợ Chu thánh, cũng không biết là tự tin đâu ra.

“Đừng có mà nguỵ biện, thân phận của hai người các ngươi là gì? Nói rõ ràng.”

Có người lớn tiếng chất vấn thân phận hai người này. Là một vị Đại nho, có điều không phải Đại nho thuộc dòng dõi Chu thánh.

Mặc kệ sự tồn tại của Chu thánh rốt cuộc là gì, nhưng có một việc không thể phủ nhận, chính là hai vị Bán thánh này chưa từng xuất hiện lần nào, hơn nữa còn không phải người Văn Cung.

Vậy giải thích thế nào đây?

“Chúng ta chính là người thủ hộ Văn Cung, bảo vệ Văn Cung trong nhiều thế hệ. Bất luận xảy ra bất kỳ chuyện gì, chúng ta đều sẽ không tham dự, chỉ duy nhất lúc Văn Cung gặp phải đại nạn, chúng ta mới có thể xuất hiện.”

“Ngươi đừng có mà ở đây nói xằng nói xiên.”

“Lữ thánh, ngươi còn chưa chịu tỉnh sao?”

“Chu thánh thật sự sao có thể ra tay tàn nhẫn với môn đồ của mình? Há mồm ngậm miệng là muốn diệt sạch thiên hạ người đọc sách.”

“Hơn nữa còn giao lựa chọn cho Hứa Thanh Tiêu? Thế mà cũng được à?”

“Thiên hạ người đọc sách một khi bị giết sạch, chỉ sợ đến lúc đó yêu ma tràn lan, thiên hạ đại loạn, mà đây cũng là mục đích của Hứa Thanh Tiêu.”

“Các ngươi cẩn thẩn nghĩ lại mà xem, Hứa Thanh Tiêu từ đầu tới đuôi đang làm cái gì? Hắn giận dữ quát mắng Đại nho, giết Nho diệt Thánh, lại còn ra lệnh tướng sĩ Đại Ngụy đi tàn sát dân trong thành, hắn đang mưu đồ một chuyện lớn động trời.”

“Để có thể phục sinh cho một vị ma thần nào đó. Nếu không thì hắn vì sao lại phải làm như vậy?”

“Một khi để Hứa Thanh Tiêu thực hiện được gian kế, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ chết. Tự các ngươi ngẫm lại xem, tạm không nói đến thiên hạ người đọc sách rốt cuộc có làm sai hay không, cho dù thật sự làm sai thì khiển trách một phen là được, sao lại phế bỏ toàn bộ Nho vị? Dòng dõi Nho đạo liền hoàn toàn biến mất, đến lúc đó ai vui vẻ nhất? Còn không phải là ma đầu vui vẻ nhất?”

“Đáng hận a đáng hận! Hứa Thanh Tiêu, bổn thánh không ngờ rằng ngươi lại còn có thể khống chế ý chí của chân linh Chu thánh.”

“Ngươi thật sự là tội đáng muôn chết, muốn mượn tay của chân linh Chu thánh để diệt sạch dòng dõi Chu thánh.”

“Tâm địa ngươi quá độc ác. Rốt cuộc ngươi đang mưu đồ cái gì?”

“Ngươi muốn hại Chu thánh của chúng ta.”

Gã điên cuồng rống to, không có chỉ trích Chu thánh, cũng không có phủ nhận đây không phải Chu thánh, mà là cho rằng đây chỉ là một Chu thánh đang bị Hứa Thanh Tiêu khống chế ý thức.

Dù sao trước đó Hứa Thanh Tiêu đã ném ra một tấm lệnh bài.

Hiện tại bọn chúng lại bắt lấy cái cớ này làm ầm ĩ, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Hứa Thanh Tiêu.

Mắng nhiếc Chu thánh, gã không dám.

Chu thánh không có sai, đây là Thánh nhân, ai dám đại nghịch bất đạo nói Thánh nhân có vấn đề?

Bán thánh không dám, thiên hạ người đọc sách cũng không dám.

Cho nên ném hết trách nhiệm cho Hứa Thanh Tiêu là biện pháp tốt nhất hiện giờ, không có cách nào tốt hơn.

Cuối cùng.

Lữ thánh đã tỉnh ngộ.

Hắn nhìn về phía chân linh Chu thánh, rồi nhớ lại chuyện Hứa Thanh Tiêu vừa mới làm, trong nhất thời hắn đột nhiên hiểu rõ.

Người trước mắt đúng là chân linh Chu thánh.

Thứ mình tìm thấy ẩn chứa châm linh Chu thánh, mà chân linh Chu thánh chính là một mảnh linh hồn do Chu thánh để lại.

Không có bất kỳ ý thức nào.

Điểm này ghi lại ở trong sách cổ, có thể chắc chắn.

Cho nên Lữ thánh lúc này mới tỉnh ngộ, làm sao đang êm đẹp lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa từ lúc bắt đầu, Chu thánh đã sinh ra ác cảm với mình một cách khó hiểu.

Hết thảy đều do Hứa Thanh Tiêu ở sau lưng giở trò quỷ.

Trước đó hắn còn chưa dám xác định, dù sao người đối diện là Chu thánh, là thần trong lòng bọn họ.

Nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu ra, hoàn toàn nghĩ thông suốt.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi thật sự đáng chết.”

“Chúng ta hồi sinh chân linh Chu thánh là để tru sát loại yêu ma nhà ngươi, trả lại cho thiên địa một tương lai sáng sủa.”

“Nhưng không ngờ rằng, ngươi lại tính kế lên người Chu thánh.”

“Muốn mượn tay Chu thánh để giết sạch thiên hạ người đọc sách, khiến Chu thánh gánh lấy bêu danh thiên cổ này.”

“Ngươi còn là người sao?”

“Hôm nay, mặc dù lão phu chết cũng phải thề sống chết bảo hộ thiên hạ người đọc sách.”

“Chu thánh, người mau tỉnh lại đi, chớ có bị Hứa Thanh Tiêu mê hoặc!”

Lữ thánh quỳ trên mặt đất, nửa câu đầu của hắn dõng dạc hùng hồn, nửa câu sau thì nghẹn ngào không thành tiếng.

Nói một hồi đã tẩy trắng toàn bộ sự tình.

Cho rằng Chu thánh hiện giờ đang bị Hứa Thanh Tiêu mê hoặc, biến đen thành trắng.

Giờ khắc này, toàn bộ người đọc sách Văn Cung đều kích động hẳn lên.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là đồ súc sinh.”

“Thế mà ngươi lại khống chế ý thức của Chu thánh? Thương thay thanh danh của Chu thánh chúng ta bị ngươi bôi nhọ như thế.”

“Ngươi giết bọn ta, bọn ta không sợ, nhưng ngươi muốn mượn tay Chu thánh tàn sát thiên hạ người đọc sách, ta không đồng ý.”

“Chu thánh, người tỉnh lại đi, môn đồ của người sắp bị diệt rồi.”

“Ý chí quân tử của chúng ta bất diệt.”

Từng giọng nói vang lên, toàn bộ người đọc sách trong Văn Cung giống như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng.

Bọn hắn gào lớn theo Lữ thánh.

Chuyện này rõ ràng có lỗ hổng, dù sao trên đời này ai có thể quấy nhiễu được Thánh nhân? Ai có thể khống chế Thánh nhân?

Nhưng bọn hắn cũng biết, nếu không nói như vậy thì bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nếu nói như vậy, có thể cũng là chết, nhưng ít nhất còn có một đường sinh cơ.

Cho nên bọn hắn nắm chặt lấy đường sinh cơ này để sống sót.

Bình Luận (0)
Comment