Tây châu.
Thiên Trúc tự.
Đại Thừa bảo điện.
Bốn vị thần tăng lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn.
Đối mặt với phương trượng của Thiên Trúc tự.
Tứ đại thần tăng của Thiên Trúc tự.
Tuệ Chính, Tuệ Giác, Tuệ Minh, Tuệ Tâm.
Đều là cường giả nhị phẩm Giác Ngộ cảnh của Phật môn.
Mà phương trượng của bọn họ chính là nhất phẩm Phật môn cường giả Chính Giác cảnh.
Phật môn cầu được Chính Giác, mang ý nghĩa mở mang trí tuệ, có trí tuệ vô tận nhận thức được tất cả mọi thứ.
Nhưng nhất phẩm Chính Giác vẫn chưa đạt được trình độ có trí tuệ vô thượng có thể biết được hết tất cả chân lý này.
“Dám hỏi phương trượng.”
“Nghiệp hỏa trên người bán thánh ở vương triều Hạo Nhiên hôm nay đến từ đâu vậy?”
Giọng nói vang lên.
Là giọng của Tuệ Tâm thần tăng.
Hắn là người trẻ nhất trong số tất cả mọi người, trong khoảng ba mươi tuổi.
Trong tứ đại thần tăng, thanh danh của Tuệ Tâm thần tăng là lớn nhất, không phải bởi vì vấn đề tu vi tuổi tác mà Tuệ Tâm thần tăng được xưng là người sắp Chính Giác.
Khuôn mặt hắn thanh tú, ngũ quan có hơi tuấn mỹ, làn da như bạch ngọc, hắn ngồi trên bồ đoàn, ánh mắt vô cùng trong suốt nhìn về phía Già Lam phương trượng.
“A di đà Phật.”
“Chuyện nghiệp hỏa không liên quan đến Thiên Trúc tự ta.”
Già Lam hiểu được ý trong câu hỏi của đối phương, ông ta lên tiếng trả lời nói cho đối phương biết chuyện này không liên quan gì đến Thiên Trúc tự.
“Vậy Phật môn ta có tham dự vào hay không?”
Tuệ Tâm thần tăng hỏi tiếp.
Giọng nói hắn bình tĩnh nhưng lại làm cho ba vị thần tăng còn lại khẽ nhíu mày.
Nghiệp hỏa trên người bán thánh chắc chắn có liên quan đến Phật môn, chỉ là tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến, điều này có liên quan đến sự tranh đấu của Phật môn.
Nếu nói toàn bộ đều là ánh sáng vĩ đại thì chắc chắn là không thể nào.
Trên thế gian này, có mặt ánh sáng thì sẽ có mặt bóng tối, bọn họ hiểu rất rõ đạo lý này.
Cho nên Tuệ Tâm phá vỡ tầng giấy mỏng hỏi đến cùng làm cho người ta có chút không vui.
Nhưng mà phương trượng Già Lam lại thở dài, ông ta nhìn về phía Tuệ Tâm, chậm rãi lên tiếng nói:
“Ta biết ngươi muốn nói gì.”
“Chuyện này có liên quan đến Phật môn.”
“Nhưng cũng không liên quan gì đến Phật môn.”
“Rất nhiều chuyện, trước khi ngươi chưa hoàn toàn Chính Giác thì không thể nói với ngươi, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Phương trượng Già Lam lên tiếng, ông ta rất thẳng thắn thừa nhận nghiệp hỏa trên người bán thánh có liên quan đến Phật môn.
Cũng rất hiểu điều đối phương muốn nghe là gì.
“Hừ.”
Tuệ Tâm hừ lạnh một tiếng, hắn lập tức đứng dậy nhìn phương trượng Già Lam nói:
“Không để ý đến chúng sinh làm sao Chính Giác được?”
“Ta biết ngay là chuyện này có liên quan đến Phật môn này.”
Tuệ Tâm nhíu mày.
Hắn đứng dậy nói vậy, có vẻ như cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng vừa nói ra thì ba vị thần tăng kia lại không nhịn được mà cau mày:
“Làm càn.”
“Sao ngươi lại nói vậy với phương trượng?”
“Tuệ Tâm, tư chất ngươi bất phàm, có hy vọng Chính Giác nhưng ngươi quá chấp nhất rồi, sao giống đệ tử Phật môn được?”
Ba vị thần tăng lần lượt lên tiếng, bình thường bọn họ vốn không thích Tuệ Tâm.
“Ta chấp nhất?”
“Người chấp nhất thật sự chính là các ngươi.”
“Phật pháp tự nhiên nhưng lại muốn cố chấp phổ độ chúng sinh, chấp niệm nhập ma, cứ tiếp tục như vậy thì kết cuộc của Phật môn sớm muộn gì cũng giống như Văn cung.”
Tuệ Tâm không ngừng cười lạnh.
Hắn cực kỳ khinh thường hành vi này.
Ngày thường luôn mồm nói gì mà phổ độ chúng sinh nhưng trên thực tế thì sao?
Còn không phải là vì lợi ích của chính mình à.
Đây mà tính là Phật pháp Phật môn gì chứ?
“Tuệ Tâm, ngươi đúng là làm càn.”
“Tuệ Tâm, thân là một trong tứ đại thần tăng của Phật môn, ngươi nên suy nghĩ cho Phật môn ta, hơn nữa việc này cũng chẳng liên quan đến Thiên Trúc tự ta, ngươi nói những lời này là có ý gì?”
Tuệ Giác và Tuệ Minh lần lượt lên tiếng mắng.
Còn Tuệ Chính thì trầm mặc không nói gì.
“Tuệ Tâm ta không vì Phật môn, chỉ vì chúng sinh.”
“Phương trượng, bất luận ngài có nghe hay không thì ta cũng nhất định phải nói.”
“Độ tâm không độ nhân, độ nhân không độ tâm.”
Nói xong câu này, Tuệ Tâm thẳng thừng xoay người rời khỏi đại điện, vốn hắn cũng chẳng muốn ở lại chỗ này.
“Ngươi đi đâu đấy?”
Tuệ Giác nhíu mày hỏi đối phương.
“Đi Chính Giác.”
“Chính Giác sớm một chút, đuổi đám ngụy Phật các ngươi đi sớm một chút.”
Giọng của Tuệ Tâm vang lên, có vẻ như có hơi đại nghịch bất đạo.
“Làm càn.”
“Phương trượng, Tuệ Tâm dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy mà ngài còn mặc kệ à?”
Ánh mắt Tuệ Giác đầy vẻ phẫn nộ, lời này nói nghe chói tai quá.
Cái gì gọi là ngụy Phật?
Bọn họ cực cực khổ khổ phát huy Phật pháp, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thà rằng bản thân mình chịu khổ cũng không để cho người trong thiên hạ chịu khổ, kết quả lại bị người nhà mình nhục mạ, sao hắn có thể không phẫn nộ cho được?
“A di đà Phật.”
Phương trượng Già Lam chấp hai tay lai, ông ta hô Phật hiệu một tiếng.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía mấy người.
“Tuệ Tâm là người trong ngàn năm qua của Phật môn có cơ hội Chính Giác, ý nghĩ của hắn không giống với chúng ta.”
“Tùy hắn đi.”
Già Lam thần tăng lên tiếng, đối với hành vi của Tuệ Tâm, ông ta cũng không quan tâm.
“Phương trượng, tư chất Tuệ Tâm tốt thì tốt, Phật duyên cũng sâu, nhưng cũng không thể để cho hắn nói vậy chứ.”
“Cứ tiếp tục như vậy thì sau này khi hắn thật sự chưởng quản Thiên Trúc tự, chỉ sợ Phật môn sẽ rối tinh rối mù.”
Tuệ Giác không nhịn được lên tiếng, có vẻ như có hơi oán giận.
“Không.”
“Tuệ Tâm là hy vọng duy nhất của Phật môn ta.”
“Được rồi, chuyện Tuệ Tâm các ngươi không cần quan tâm, để hắn tự mình đi đi, nếu như hắn hiểu thì sẽ hiểu được hết tất cả, nếu như hắn không rõ vậy thì cứ để cho hắn không rõ đi.”