Sau khi phương trượng Già Lam nói xong lời này.
Ông đưa mắt nhìn về phía ba người.
“Hiện giờ Nho đạo nhất mạch đã bị thương nặng, Chu thánh trấn áp yêu ma trong thiên hạ, tuy nói có thể trấn áp được ba năm nhưng lão nạp cũng đã cẩn thận quan sát, nhiều nhất thì Chu thánh cũng chỉ có thể phong ấn được một năm mà thôi.”
“Hơn nữa thứ phong ấn được chính là âm lực chứ không phải là yêu ma trong thiên hạ, mấy ngày nay, bảo người truyền tin tức này ra ngoài.”
“Loạn lạc sắp đến, Phật môn sắp đến kỳ đại thịnh, đã có vài thế lực của Đông châu, Nam châu, Bắc châu thậm chí là Trung châu chủ động tìm lão nạp.”
“Nhưng muốn Phật môn thật sự hưng thịnh thì vẫn nên đi đến Trung châu.”
Già Lam phương trượng chậm rãi nói.
Thông báo tin vui này với mọi người.
Trong phút chốc, mọi người liền lộ ra vẻ vui mừng, họ nhìn về phía Già Lam phương trượng với vẻ mặt tràn ngập sự tò mò.
“Trung châu cũng có thế lực đến tìm chúng ta à? Là thế lực nào vậy?”
Là Tuệ Chính thần tăng, hắn rất tò mò.
“Vương triều Sơ Nguyên.”
Già Lam phương trượng trả lời.
Sau khi ông trả lời xong, sự chờ mong trong mắt ba người kia lập tức biến mất đi một nửa.
Còn tưởng rằng vương triều Đại Ngụy, không ngờ lại là vương triều Sơ Nguyên, điều này đúng là làm cho người ta không hiểu sao có hơi thất vọng.
“Phật môn muốn hưng thịnh cuối cùng thì vẫn cần phải vào Đại Ngụy.”
“Trước mắt đang là cơ hội ngàn năm có một của Phật môn chúng ta, ba kế hoạch đã thương thảo lần trước, hôm nay phải lựa chọn rồi.”
Già Lam phương trượng lên tiếng báo lại cho ba người.
Câu này vừa dứt, Tuệ Chính thần tăng đã lên tiếng nói trước.
Hắn là thần tăng lúc trước muốn độ hóa cho Hứa Thanh Tiêu.
“Phương trượng.”
“Ba kế này cái nào cũng không phải là kế hay.”
“Nếu như phương trượng đồng ý vậy thì bần tăng tình nguyện đi đến kinh đô Đại Ngụy một chuyến, mời Hứa Thanh Tiêu vào Thiên Trúc tự ta, đến lúc đó chúng ta mượn lực tín ngưỡng của Tây châu phối hợp với tám mươi mốt pho tượng kim cang của Phật môn nỗ lực độ hóa hắn, vậy chẳng phải là rất tốt hay sao?”
Tuệ Chính lên tiếng.
Hắn vẫn cảm thấy ba kế hoạch kia cực kỳ không ổn, muốn thuyết phục phương trượng dùng đến cách của mình.
“Tuệ Chính.”
“Suy nghĩ của ngươi đúng là không tệ nhưng muốn độ hóa Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.”
“Sau lưng hắn có võ giả nhất phẩm, bây giờ còn mang theo quốc vận Đại Ngụy, ngươi có biết vì sao ngày đó ngươi không độ hóa thành công hay không?”
“Là do quốc vận gây ra.”
“Dựa vào năng lực của ngươi thì vốn là chẳng có cách nào độ hóa được hắn, cho dù lão nạp có tự mình ra tay thì cũng không nhất định có thể thành công.”
“Hắn có quốc vận gia trì, lại là bán thánh Nho đạo, con đường độ hóa này không thể đi được nhưng chẳng qua có thể thử một phen, chỉ là không thể xem đây là kế hoạch chủ yếu.”
“Chúng ta không có thời gian kéo dài thêm nữa, họa loạn thật sự sắp tới rồi, nếu như trước khi trận hỗn loạn này đến mà Phật môn vẫn không thể vào trú ngụ ở Đại Ngụy cùng chia sẻ quốc vận được, vậy Phật môn cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.”
“Quyết định cho kỹ đi.”
Già Lam phương trượng lên tiếng, nói đến đây, ánh mắt ông ta cực kỳ bình tĩnh, chẳng qua ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào ba người, chờ một câu trả lời.
“Ta đồng ý giảng pháp.”
“Ta cũng đồng ý giảng pháp.”
Hai người Tuệ Minh và Tuệ Giác trực tiếp đồng ý.
Còn Tuệ Chính thì vẫn đang rối rắm.
Một lát sau, Tuệ Chính thở dài nhìn phương trượng nói.
“Nếu hai vị sư đệ đều đồng ý, vậy ta cũng đồng ý.”
Tuệ Chính trả lời.
Đáp lại chuyện giảng pháp.
“A di đà Phật.”
“Đã vậy thì Tuệ Giác, ngươi bắt tay vào chuẩn bị chuyện giảng pháp đi.”
“Bắt đầu từ Đông châu, thẳng một đường giảng đến Đại Ngụy, dùng biện pháp giảng giải Phật học mang theo tám trăm kinh tăng.”
“Trận chiến này chỉ được phép thắng không được phép thua.”
“Nếu như cả đường toàn thắng, Phật pháp vô biên, nếu như giành được chiến thắng quan trọng ở Đại Ngụy vậy thì sẽ được chia quốc vận Đại Ngụy, mặc dù Đại Ngụy không đồng ý nhưng chúng ta vẫn đạt được mục đích.”
Già Lam phương trượng ra lệnh như vậy.
“Kính tuân pháp chỉ.”
Tuệ Giác chắp hai tay lại nói vậy.
“Tuệ Minh, ngươi dẫn theo trăm vạn tăng lữ Phật môn Tây châu ta tản ra khắp thiên hạ, hàng yêu trừ ma, bất luận là gặp phải bất kì cực khổ gì cũng không được quay lại, vì Phật môn ta phát huy chính pháp.”
Già Lam phương trượng tiếp tục lên tiếng nói.
“Kính tuân pháp chỉ.”
Tuệ Minh thần tăng chắp hai tay lại đáp vậy.
“Tuệ Chính, trong khoảng thời gian này, ngươi ở lại Thiên Trúc tự đừng đi nơi nào hết, trấn thủ tự miếu.”
Già Lam phương trượng nhìn Tuệ Chính nói vậy.
Vừa nói xong, vẻ mặt của ba người có hơi thay đổi.
Không phải chuyện Tuệ Chính tọa trấn Thiên Trúc tự mà là trong ý của Già Lam phương trượng nói là ông ấy muốn đi ra ngoài một chuyến.
“Phương trượng, còn chưa có kết quả mà ngài đã chuẩn bị cả điều này rồi sao?”
Tuệ Chính lên tiếng nhìn Già Lam phương trượng nói vậy.
“Lần này nếu giảng pháp thành công, lại cộng với trăm vạn tăng lữ trừ ma, chuyện Phật môn hưng thịnh trở lại trong tương lai là chuyện không thể cản được.”
“Nếu như giảng pháp thất bại, đối vớ Phật môn chúng ta mà nói sẽ giống như nhà dột gặp mưa, vào thời khắc quan trọng sẽ chỉ có thể đi đến bước này.”
“Được rồi, những chuyện dư thừa các ngươi đừng quan tâm, trở về chuẩn bị đi.”
Già Lam phương trượng nói tới đây thì không tiếp tục nói thêm nữa.
Bảo ba người họ rời đi.
Ba người nhìn lướt qua nhau, cũng không nói thêm gì nữa mà đứng thẳng dậy rời đi.
Đợi khi ba người đi rồi.
Già Lam phương trượng thở một hơi thật dài.
Ba kế hoạch khiến Phật môn đại hưng thật ra chính là giảng pháp chính Phật, trừ ma hoằng pháp.
Giảng pháp là đấu pháp, tất nhiên sẽ dẫn đến sự bất mãn của các thế lực, nhất là khi đấu thắng thì sẽ lại càng dẫn đến nhiều kẻ địch hơn nữa.
Hơn năm trăm năm trước, chính vì giảng pháp thất bại mà Tiểu Lôi Âm tự mới không thể gượng dậy nổi.