Tiểu Lôi Âm tự bại bởi Chu thánh, thua cũng không oan.
Cũng chính là bởi vì bại bởi Chu thánh cho nên mới làm cho Nho đạo nhất mạch hoàn toàn hưng thịnh, hai bên coi như đã kết thành thù.
Chẳng qua lúc này đây Đại Ngụy cũng không có thánh nhân, điều duy nhất làm cho ông ta lo lắng chính là Hứa Thanh Tiêu.
Ông lo rằng điều tương tự sẽ lại xảy ra lần nữa.
Từ xưa đến nay, Phật môn giảng pháp đều sẽ dẫn đến những phiền toái rất lớn, nhưng lợi ích của giảng pháp cũng làm cho người ta không thể nào chống cự nổi.
Một khi giảng pháp thành công rồi thì trong mắt người đời, Phật môn chính là tồn tại cao cao tại thượng, vừa tranh giành vị trí cũng là vừa tranh được lòng dân, tranh sự tín ngưỡng, tranh thắng rồi, lợi ích vô vàn, giành thua rồi thì phiền phức cũng lớn.
Về phần chuyện hàng ma, lại càng dễ gây ra tranh cãi hơn.
Trừ Tây châu ra thì bốn châu còn lại cũng có không ít các thế lực cắm rễ, Phật môn tùy tiện đi đến địa bàn của các châu khác hàng yêu trừ ma, phát huy Phật pháp, đây thật ra chính là một sự xâm phạm.
Đổi lại một cách nói khác thì chính là không được Đại Ngụy đồng ý mà tự tiện giúp Đại Ngụy trấn áp họa loạn.
Chẳng qua trước mắt căn cơ Nho đạo đang bị thượng nặng, cho nên làm vậy thì vấn đề không lớn, tuy rằng vẫn sẽ gây ra phiền phức nhưng ít nhất cũng có một cái cớ.
Các thế lực thiên hạ cũng sẽ không náo loạn thẳng mặt với Phật môn, dù sao thì vài năm sau thiên hạ cũng sẽ đại loạn, tất nhiên địa vị của Phật môn sẽ tăng lên.
Mà tất cả những điều này đều phải nhờ Chu thánh mới có.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông ta lại sốt ruột như vậy, một khi bỏ qua cơ hội này thì ít nhất sẽ phải chờ thêm mấy ngàn năm nữa mới có thể gặp lạib chuyện như vậy.
Nho đạo đã bị diệt mất bảy thành.
Đây cũng là một đáng ngạc nhiên.
Đối với Phật môn mà nói thì đây thật sự là một cơ hội ngàn năm có một.
Đối với kế hoạch thứ ba.
Đó cũng là kế hoạch cuối cùng.
Nếu như Phật môn giảng pháp mà thất bại, Phật môn trừ ma hoằng pháp cũng thất bại, vậy kế hoạch thứ ba chính là cơ hội cuối cùng.
Một khi dùng đến kế hoạch thứ ba rồi thì Phật môn nhất định sẽ hưng thịnh nhưng mà cái giá phải trả cũng sẽ phải cực kì thảm thương.
Cực kỳ.
Cực kỳ.
Đau đớn.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua.
Hai tin tức truyền ra từ Tây châu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã dẫn đến vô số sự tranh cãi.
Thứ nhất, cách năm trăm năm, Phật môn lại bắt đầu giảng pháp một lần nữa, bắt đầu giảng pháp từ Đông châu.
Thứ hai, thần tăng Tuệ Minh của Phật môn suất lĩnh trăm vạn tăng lữ đi bốn châu, bình định yêu ma, giải cứu chúng sinh trong thiên hạ.
Tin tức vừa ra xong, trong phút chốc đã vấp phải rất nhiều tiếng chửi rủa:
“Lại giảng pháp à? Chẳng lẽ Phật môn đã quên đi bài học năm trăm năm trước rồi sao?”
“Phật môn đúng là kẻ thấy khe hở thì chen vào mà, năm trăm năm trước Tiểu Lôi Âm tự giảng pháp đã hại mọi người ra cái gì rồi? Quên chuyện đó rồi sao?”
“Lại đến giảng pháp? Quả nhiên Phật môn vẫn còn nhớ mãi đến Nho đạo.”
Từng giọng nói vang lên, tiếng mắng ngập trời lan tràn khắp nơi.
Tiên môn, yêu tộc, ma đạo, võ giả, các châu lớn đều chửi mắng Phật môn.
Chỉ vì chuyện Phật môn giảng pháp thật sự rất lừa người.
Dựa vào luân pháp thiên lý mà giảng nên chân tướng trí tuệ.
Dùng cách đơn giản nhất để nói thì chính là một khi bắt đầu giảng pháp thì chính là dùng tín ngưỡng và số mệnh của Phật môn làm giá gốc để đánh cuộc với các hệ thế lực khác.
Mục đích cốt lõi của giảng pháp chính là chứng tỏ rằng mình càng thích hợp với thiên hạ vạn dân, thích hợp với thiên địa tự nhiên hơn so với các thế lực khác.
Nếu như ngươi nói không lại Phật môn vậy thì ngươi thua rồi, ngươi phải thừa nhận Phật pháp cao thâm, chính là đạo của trời đất.
Nếu ngươi là võ giả, vậy số mệnh của võ giả nhất mạch sẽ bị Phật môn lấy đi một phần.
Hơn nữa nếu như phẩm cấp của ngươi càng cao, vậy số mệnh thuộc về nhất mạch của ngươi sẽ bị đoạt đi càng nhiều.
Nhưng số mệnh mà Phật môn lấy được cũng không phải để cho Phật môn.
Mà là cần khi Phật môn giảng pháp, toàn bộ đều cần phải thành công, không thể thất bại lần nào, tốt nhất là ngay cả đánh ngang tay cũng không có, cả đường phải thắng liên tiếp.
Giảng thắng tiên môn, giảng thắng võ giả, giảng thắng yêu tộc, giảng thắng ma môn, giảng thắng Nho đạo.
Hoàn thành sự lột xác thăng hoa cuối cùng, như vậy, những số mệnh này sẽ gia trì vào Phật môn, hơn nữa người đời nhất định phải tôn Phật môn trở thành thế lực đệ nhất.
Như vậy, Phật môn sẽ thật sự hưng thịnh, thiên hạ cùng tôn sùng.
Lợi ích là vô tận.
Mà năm trăm năm trước, đúng là thiếu chút nữa Phật môn đã thành công, ngưng tụ số mệnh vô lượng, chỉ cần giảng thắng Nho đạo vậy thì Phật môn sẽ nghênh đón sự cường thịnh.
Đáng tiếc chính là Phật môn có tính toán thế nào thì cũng không hề ngờ tới Đại Ngụy lại sinh ra một vị Văn thánh.
Phá vỡ giấc mơ cửa Phật.
Đồng thời số mệnh của Phật môn cũng đã gia trì toàn bộ lên người Chu thánh, khiến cho Nho đạo hưng thịnh.
Vốn dĩ Nho đạo vẫn luôn được trời đất chiếu cố, lại thêm chuyện Phật môn bỏ ra nhiều số mệnh như vậy, cộng thêm Nho đạo vừa sinh ra một vị Văn thánh.
Hơn năm trăm năm qua, đúng là Nho đạo đã lên như diều gặp gió, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, một nửa công lao ít nhất đến từ Phật môn.
Đương nhiên khi Phật môn lại muốn bắt đầu một vòng giảng pháp mới, các thế lực lớn không nhịn được bắt đầu châm chọc Phật môn.
Cảm thấy Phật môn đã đưa số mệnh đến cho Nho đạo.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại thì trên thực tế mọi người đều biết, lần này Phật môn đã hoàn toàn không giống như lúc trước.
Lần trước đã xuất hiện một vị Chu thánh.
Lần này sao có thể lại xuất hiện thêm một vị thánh nhân được nữa?
Phật môn chắc sẽ không xui xẻo như vậy đâu ha?
Hơn nữa bây giờ Thiên Trúc tự cũng mạnh hơn Tiểu Lôi Âm tự năm đó nhiều.
Cho nên lần này Phật môn có thể sẽ giảng pháp thành công.
Nhất là lúc này Nho đạo đã bị chém hết bảy thành, số mệnh Nho đạo đã giảm xuống trên diện rộng, kẻ địch lớn nhất của Phật môn không phải là Nho đạo hay sao?
Bây giờ xem như Nho đạo đã bị tổn thương gân cốt, Phật môn nhân cơ hội mà ra tay, bọn họ tính toán như vậy đúng là tốt thật.
Nhưng đó cũng là chuyện chẳng còn cách nào rồi.
Dù sao nếu như đổi lại chính mình là Phật môn thì chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.
Chẳng qua hiểu thì hiểu nhưng mắng thì vẫn tiếp tục mắng.
Tin tức được truyền đi rất nhanh.
Trong một khoảng thời gian ngắn đã truyền tới vương triều Đại Ngụy.