Vào lúc này.
Vương triều Đại Ngụy.
Kinh đô.
Phủ Bình Loạn vương.
Hứa Thanh Tiêu đã trở về từ ba ngày trước.
Trong ba ngày này.
Hứa Thanh Tiêu không hề ra ngoài chút nào.
Ở trong thư phòng viết tân quốc sách Đại Ngụy.
Nội dung là chính sách quốc gia.
Hứa Thanh Tiêu vẫn theo hai hướng ban đầu.
Phát triển nông nghiệp.
Phát triển con đường quan lại.
Mục đích của việc phát triển nông Thương chính là để cho dân chúng Đại Ngụy được ăn no, làm cho quốc khố Đại Ngụy được sung túc đồng thời thúc đẩy giao dịch kinh tế, trong đó thương nhân chiếm một tác dụng rất lớn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn cố kiềm chế đám thương nhân này, dù sao thì đám thương nhân này chỉ cần nhìn thấy chút lợi nhuận thì không chừng sẽ nhào tới giống như điên vậy.
Nếu không nghĩ ra cách để hạn chế đám người, đến lúc đó khắp nơi đều sẽ là lũng đoạn thị trường, tiền đều sẽ bị thương nhân kiếm chác hết, dân chúng sẽ chỉ khổ cực liên miên.
Ba ngày này.
Hứa Thanh Tiêu đã viết ra sách lược về nông nghiệp, thương nghiệp, làm quan, công nghiệp.
Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ rằng trước mắt Đại Ngụy cần cái gì.
Đột phá.
Một bước đột phá hoàn toàn về kỹ thuật.
Trong nông nghiệp, phải thực hiện được chuyện tiết kiệm nhân lực và phân bón hóa học.
Ruộng tốt của Đại Ngụy đã được chia ra nhưng ruộng hoang vẫn còn rất nhiều, thậm chí còn có rất nhiều ruộng chưa khai hoang vẫn còn để trống.
Mặc dù người dân sẵn sàng canh tác nhưng có rất nhiều người lại không lựa chọn canh tác hoặc là bọn họ không thể đi canh tác được.
Điều này đã dẫn đến hiện tượng thiếu nguồn nhân lực.
Cho nên muốn nông nghiệp Đại Ngụy đạt đến mức đầy đủ cơm ăn áo mặc thì hắn nhất định phải làm ra công cụ canh tác và phân bón.
Thương nghiệp thì tốt hơn một chút, kiểm soát ngoại hối, tăng thuế, lập nên một bộ luật thương mại ví dụ như luật chống độc quyền và thêm vào tất cả các loại khác, tất nhiên cũng hỗ trợ các thương gia nhỏ, cái này thì dễ hơn.
Về phần làm quan, cũng rất dễ dàng, tuyển chọn nhân tài nghiêm khắc hơn một chút, toàn diện hơn một chút, đương nhiên quan trọng nhất thật ra vẫn là miễn phí giáo dục.
Giáo dục là nền tảng của đất nước, quyết định tất cả trên đời này, bất kể là cái gì.
Chẳng qua chỗ giáo dục miễn phí này nhất đinh phải có đầy tiền trong kho bạc rồi mới làm được.
Cuối cùng chính là công.
Hứa Thanh Tiêu cơ hồ là không có bất kỳ đầu mối gì.
Khái niệm về hỏa pháo Hứa Thanh Tiêu cũng biết.
Nhưng loại pháo này được chế tạo ra mang ý nghĩa không lớn, nổ người đọc sách thì còn được chứ nổ võ giả với tu sĩ thì vẫn nên tắm rồi đi ngủ một giấc đi.
“Haiz.”
Thở dài một hơi.
Hứa Thanh Tiêu dừng bút lại.
Trong một thời gian ngắn, hắn thấy có hơi đau đầu.
Phân bón, công nghiệp và hỏa pháo.
Ba thứ này nếu như không giải quyết được thì đừng nói gì mà mười năm thống nhất Trung châu.
Nếu như có thể giải quyết được ba thứ này.
Mười năm là nói hơi quá rồi á.
Vận khí tốt thì nói không chừng trong vòng ba năm là có thể thống nhất Trung châu.
“Ông trời ơi, cầu xin người chỉ rõ cho ta con đường sáng.”
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, lúc này đây hắn thật sự có cảm giác rằng hết cách rồi.
Cũng vào lúc này.
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Vương gia.”
“Lộ chân nhân đang chờ ngài ở đại sảnh, nói là có chuyện muốn tìm ngài.”
Sau khi giọng của Dương Hổ vang lên.
Hứa Thanh Tiêu đứng bật dậy.
Lộ chân nhân?
Lộ Tử Anh?
Lộ Tử Anh đột nhiên đến thăm.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi ngạc nhiên.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu vẫn đi ra ngay.
“Hứa huynh.”
Trong hành lang.
Lộ Tử Anh thoáng cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu.
Đối với Hứa Thanh Tiêu hắn cũng không có ác cảm gì, chẳng qua là ban đầu có hơi không phục, dù sao thì giữa những người trẻ tuổi với nhau ai cũng đều có chút kiêu ngạo, đây cũng là chuyện thường tình.
Sau đó, tất cả những hành động và lời nói của Hứa Thanh Tiêu lại thêm cả chuyện hắn trở thành bán thánh làm cho Lộ Tử Anh không có gì mà không phục nữa.
Hai mươi tuổi mà đã là Nho đạo tam phẩm.
Thế này thì so cái gì nữa?
Nhưng vào ngay lúc này.
“Lộ huynh.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu thoáng đáp lễ.
“Hứa huynh, mấy ngày trước không phải đã hẹn cùng nhau tụ hồi ở vương triều Hạo Nhiên đó sao.”
“Lộ mỗ đã mời đệ tử của các tông môn tiên môn đến mở tiệc đợi Hứa huynh, tính sẽ gặp mặt một lần.”
Lộ Tử Anh lên tiếng.
Bây giờ tiên môn đã đặt chân đến vương triều Đại Ngụy, phân ra ở các nơi, thứ nhất là phụ giúp Hình bộ trấn thủ bốn phía, thứ hai là hàng yêu trừ ma ổn định sự an toàn của quốc gia.
Mà tinh anh của các đại tiên môn trên cơ bản đều tề tựu về kinh đô Đại Ngụy, đều là chỉ huy sứ.
Đến Đại Ngụy tất nhiên đều sẽ muốn gặp mặt Hứa Thanh Tiêu một lần, dù sao tuổi tác của bọn họ cũng không chênh lệch lắm, hơn nữa cũng muốn giao lưu kết bạn một phen.
Dù sao thì bây giờ với uy vọng của Hứa Thanh Tiêu, mặc kệ là ở Đại Ngụy hay ở nơi nào cũng đều được xem là nhân vật hô mưa gọi gió.
Dậm chân một cái thì cả thiên hạ này cũng phải rung theo.
“Được.”
“Hứa mỗ cũng muốn gặp các vị một lần, chẳng qua chuyện mở tiệc thì cứ giao cho Hứa mỗ đi, đâu thể để Lộ huynh tốn kém được.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Hắn cũng rất muốn gặp những đệ tử tiên môn kia một lần.
Trước mắt muốn công khí đột phá thì nhất định phải dựa vào biện pháp của tiên môn, những cách thức thông thường vốn chẳng thể làm cho hắn thật sự đột phá.
Chỉ là linh kiện để sản xuất công khí cũng là một vấn đề nan giải.
Dựa vào những cách thức thông thường chế tạo ra đại pháo đồng nghĩa với trực tiếp tạo ra dây chuyền công nghiệp sản xuất, có kỹ thuật này thì còn lo này lo kia gì nữa, cứ cắm đầu nghiên cứu phát minh ba năm năm năm rồi trực tiếp dẫn binh đi chiếm thiên hạ là được.
“Hứa huynh khách khí rồi, không cần phải thế đâu, bọn ta đã mở tiệc ở Đào Hoa am rồi.”
“Các sư huynh đệ đều đang chờ ngài.”
Lộ Tử Anh đáp lại.
“Hoa Đào am?”
“Được, vậy cứ đi qua trước rồi lại nói.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không dài dòng, đi về phía Đào Hoa am cùng với Lộ Tử Anh.