Đám người trầm mặc.
Cũng không phải là đứng yên như tượng.
Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng có người mở miệng.
Là Lý Hạo Nhiên.
“Hứa huynh, bây giờ huynh đã là bát phẩm, nếu như không có việc gì thì có thể lựa chọn phái hệ rồi, ta cảm thấy huynh thích hợp với kiếm đạo, nếu ngày mai không có chuyện gì thì có thể đến Hạo Nhiên kiếm các, ở ngay gần Văn cung thôi.”
“Ta có thể dẫn đường chút ít cho huynh, nói không chừng Hứa huynh có thể trở thành nhất phẩm kiếm thần.”
Lý Hạo Nhiên lên tiếng, hắn rất chân thành.
Bốn tháng mà đã Trúc Linh rồi, loại tư chất này không thể nói là nhất thế vô song nhưng tuyệt đối không phải là hạng người thông thường.
Nhất là Hứa Thanh Tiêu còn trẻ như vậy mà đã là Nho đạo tam phẩm, lại là võ đạo tam phẩm, lỡ như có thể bước vào tiên đạo tam phẩm thì khi còn sống mặc kệ là Nho đạo hay võ đạo hay tiên đạo, chọn đại cái nào cũng có thể bước vào nhất phẩm.
Chuyện nào cũng ghê gớm cả.
Nhân tài như vậy tất nhiên Lý Hạo Nhiên muốn tranh thủ dùm tông môn của mình rồi.
Chỉ là câu này vừa dứt, Lộ Tử Anh lại tỏ ra có hơi không vui.
“Hạo Nhiên huynh, tuy nói kiếm đạo không tầm thường nhưng tiên đạo chính thống lại là Thái Thượng tiên tông.”
“Hứa huynh, ngày mai ta sẽ đến tìm huynh một chuyến, vừa lúc gia sư hai ngày nay sẽ trở về, ta sẽ nhờ gia sư dẫn dắt huynh.”
Lộ Tử Anh lên tiếng bắt đầu cướp người.
“Thái Thượng tiên tông đúng là không kém thật nhưng thứ mạnh mẽ thật sự vẫn là kiếm đạo.”
Lý Hạo Nhiên lên tiếng, hơi có vẻ không phục.
Giữa hai người lập tức tỏa ra mùi thuốc súng.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng ra giảng hòa.
“Các vị hay là quên đi thôi, Hứa mỗ cũng không nghĩ đến chuyện tu tiên, bây giờ đã tu hành Nho đạo và võ đạo, không còn thời gian tu tiên nữa.”
“Hảo ý của hai vị ta xin nhận, qua vài ngày nữa Hứa mỗ nhất định đến nhà thăm hỏi.”
Hứa Thanh Tiêu vội vàng lên tiếng.
Tuy mấy người này là đệ tử tiên môn nhưng không phải người một nhà, giữa đôi bên có ân oán cũng là chuyện bình thường nhưng nếu như cãi vã vì mình thì cũng không hay cho lắm.
Dưới sự hòa giải của Hứa Thanh Tiêu, những người còn lại cũng ồn ào lên tiếng, tránh đề tài này đi.
“Lần này đến đây chủ yếu là vì hai chuyện.”
“Đầu tiên là muốn gặp Hứa huynh một lần, chúng ta đừng tổn thương hòa khí.”
“Nào nào, uống một chén, cho Hứa huynh chút mặt mũi nào.”
Chu Hải bưng chén rượu lên cười nói.
Câu này vừa dứt, đám người cũng ồn ào hùa theo, đến cả Lý Hạo Nhiên cũng bưng chén rượu lên hướng về phía Hứa Thanh Tiêu mời một ly.
Sau ba vòng rượu.
Cuối cùng, có người nói vào chủ đề chính.
“Haiz, lần này Phật môn muốn đi về phía đông giảng pháp, thiên hạ này lại sắp loạn rồi.
Giọng của Lưu Lục vang lên.
Hắn chủ động kéo đề tài về phía này.
Hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đúng là như vậy.
Chuyện này vừa dứt, vẻ mặt của mọi người đều có hơi khó coi.
Về phần Hứa Thanh Tiêu, hắn đúng là chẳng biết chuyện Phật môn đi về phía đông giảng pháp.
Hắn biết Phật môn giảng pháp là gì nhưng lại không biết Phật môn lại sắp bắt đầu giảng pháp.
“Tin này ở đâu ra vậy?”
“Tin này là thật sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Tin này từ chùa Thiên Trúc truyền đến.”
“Hứa huynh, năm trăm năm trước Phật môn giảng pháp bại bởi Nho đạo, lần này chùa Thiên Trúc lại giảng pháp lần nữa bởi vì Nho đạo đã suy bại, muốn rửa sạch nhục nhã đó mà.”
“Hứa huynh có lòng tin không?”
Chu Hải tiếp tục trả lời.
Đồng thời còn hỏi đến vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
Thứ mà Phật môn giảng pháp muốn so chính là lời nói và tư tưởng.
Trong sáu thế lực lớn, có thể so được với Phật môn chỉ có Nho đạo nhất mạch, đạo môn cũng có nhân tài như vậy.
Nhưng tâm thái của đạo môn có chút vấn đề, bình thường rất lười giảng pháp với người ta, thà rằng đi tu tiên cũng không muốn giảng pháp với người khác, trừ phi người ta tự tìm tới cửa.
Hơn nữa sau khi bị người ta tìm tới cửa rồi thì cách giảng pháp của Phật môn lại là giảng về tư tưởng.
Nhưng vấn đề là Phật môn là gì chứ? Nếu như họ không nói lại ngươi về mặt tư tưởng thì sẽ giảng với ngươi về những đạo lý to lớn không thực tế, còn có một vài chỗ cãi cùn, dựa trên các góc độ xảo trá mà chứng minh tư tưởng của Phật môn.
Họ rất đã làm cho người Đạo giáo phải chịu uất ức rất nhiều lần.
Không phải đạo giáo không giỏi mà là chơi không lại Phật môn.
Cho nên kẻ địch duy nhất của Phật môn thật ra chính là Nho đạo.
Năm trăm năm trước Chu thánh sinh ra, bây giờ đừng nói Chu thánh, đến cả một Á thánh cũng không có, trước mắt đã biết người đọc sách mạnh nhất Nho đạo chính là Hứa Thanh Tiêu.
Thắng bại cũng đặt trên người Hứa Thanh Tiêu.
“Không rõ lắm.”
“Khó mà nói.”
Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm rượu, hắn đã từng giảng pháp bao giờ đâu, nói một câu không dễ nghe thì hắn còn chẳng xem được bao nhiêu kinh văn, nói thế nào được?
Hơn nữa thứ như giảng pháp này Phật môn đã được dạy dỗ nghiêm túc rồi, xem kinh thư trăm năm không nói, lại còn được thực hành, sao ngươi so được với người ta?
Nghe nói Phật môn có tám trăm tăng nhân.
Chuyên dùng để giảng pháp.
Làm sao chịu nổi?
Theo câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, không hiểu sao đám người thấy có hơi thất vọng.
“Haiz.”
“Thật ra theo ta thì so giảng pháp với Phật môn cái khỉ gì chứ.”
“Ta thẳng tay bố trí đạt sát trận, chỉ cần bọn họ dám bước vào Đại Ngụy thì sẽ trực tiếp kích hoạt đại trận, giết sạch bọn họ, vậy không phải là được rồi à.”
Chu Hải hớp một ngụm rượu, nói ra lời có hơi bá đạo.
“Đừng nói nhảm nữa.”
Lưu Lục lên tiếng ngay, nhìn về phía Chu Hải nói: “Từ xưa chuyện giảng pháp đã là thuận theo ý trời rồi, nếu như thật sự bố trí đại sát trận diệt sát Phật môn vậy khí vận tiên đạo của chúng ta chỉ sợ sẽ bị Phật môn lấy đi một nữa.”
“Tổn thất càng thêm thảm trọng.”
Lưu Lục lên tiếng nói vậy.