“Giết bọn họ cũng không ổn lắm, không giết bọn họ thì nếu như để cho giảng pháp của bọn họ thành công, khí vận cũng sẽ bị tổn hại ba phần.”
“Phật môn này đúng là buồn nôn thật đó, lúc mà thiên họa có họa loạn thì Phật môn bọn họ sống chết cũng không xuất hiện, sau khi tiên môn chúng ta tử thương vô số rồi mới đứng ra phổ độ chúng sinh.”
“Đám lừa trọc này.”
“Trần huynh, gần đây không phải huynh đang luyện chế Thiên Lôi oanh gì đó sao? Luyện ra chưa vậy?”
“Sát trận không thể giết đám lừa trọc này thì Thiên Lôi oanh kia của huynh chắc là có thể chứ?”
Chu Hải nói với vẻ tức giận.
Chỉ là sau khi câu nói này vừa dứt, trong ánh mắt Hứa Thanh Tiêu liền lộ ra vẻ tò mò.
“Thiên Lôi oanh?”
“Đó là thứ gì?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
Câu này vừa dứt, vẻ mặt Trần Thư lập tức trở nên hơi xấu hổ, nhìn về phía Chu Hải nói:
“Chu sư huynh, huynh đừng có nói lung tung, Thiên Lôi oanh với không Thiên Lôi oanh gì chứ.”
Trần Thư vội vàng lên tiếng.
Câu này vừa dứt, Chu Hải có hơi không vui.
“Cái này có gì đáng xấu hổ đâu?”
“Mặc dù Thiên Lôi oanh của huynh không có tác dụng gì nhưng nhìn rất có khí thế mà, hơn nữa không phải chính huynh đã nói sao, một khi luyện chế thành công thì một đạo Thiên Lôi sẽ có thể đánh nát một ngọn núi à?”
Chu Hải nói với vẻ xem thường.
Nhưng câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm đầy vẻ tò mò.
Về phần những người khác thì không nhịn được lại lộ ra vẻ cười như không cười.
“Ai nha, đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
“Chu huynh, huynh mà nói nữa thì ta không ăn cơm nữa.”
Trần Thư có hơi bực bội, mặt cũng trở nên đỏ lên. Hắn là đại sư huynh của Như Ý khí tông nhưng tính cách lại hướng nội, hơn nữa lại thường xuyên làm ra những chuyện ly kỳ cổ quái, bị người ta lên án, cho nên lại càng thêm hướng nội.
Bây giờ Chu Hải lại nói ra chuyện Thiên Lôi oanh trước mặt Hứa Thanh Tiêu, hắn lại càng thêm ngại ngùng hơn.
“Trần huynh, đối với thứ này Hứa mỗ có hơi tò mò, có thể nói rõ một chút không?”
Hứa Thanh Tiêu không quan tâm nhiều như vậy, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi, tràn ngập vẻ tò mò.
“Không có gì, không có gì, Hứa huynh đừng suy nghĩ nhiều, thật ra đó chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”
Trần Thư lên tiếng, nói với vẻ ngại ngùng.
Nhưng mà Lộ Tử Anh lại mở miệng cười nói:
“Hứa huynh, da mặt Trần huynh khá là mỏng, để ta nói thay hắn.”
“Hứa huynh, chắc huynh có biết Thiên Lôi phù đó hả?”
Lộ Tử Anh nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Biết.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Thiên Lôi phù là bùa chú tiên môn, có thể dẫn Thiên Lôi đến.
Chẳng qua có phân chia phẩm cấp.
Từ thập đến nhất phẩm.
Thiên Lôi phù nhất phẩm cũng bằng với một kích toàn lực của võ giả nhất phẩm.
Thập phẩm chính là một kích toàn lực của võ giả thập phẩm.
Nhưng muốn luyện chế ra Thiên Lôi phù nhất phẩm thì thứ phải trả giá lại rất lớn.
Cần phải có cường giả tiên đạo nhất phẩm tế luyện ba năm, ngưng tụ Thiên Lôi ba năm là được.
Nói cách khác sáu năm mới luyện ra một tờ, đồng thời nhất định phải do cường giả tiên đạo nhất phẩm đến làm mới được.
Đồng thời muốn chế tác ra Thiên Lôi phù còn cần phải có một vài nguyên liệu, đều là thứ cực kỳ quý giá.
Nói cụ thể hơn chính là…
Thứ như Thiên Lôi phù này trên cơ bản là con át chủ bài, Thiên Lôi phù trên nhất phẩm đã rất khan hiếm, chỉ có đến lúc cực kỳ nguy hiểm mới được mang ra sử dụng.
Mà tác dụng của Thiên Lôi phù dưới tứ phẩm cũng không lớn lắm.
Tế luyện cộng thêm ngưng tụ Thiên Lôi, cùng với nguyên liệu các loại, vậy tại sao không tự mình tụ ra Thiên Lôi chém thẳng đầu kẻ địch luôn?
Nhất định phải khổ cực luyện ra một tấm bùa chứ?
“Pháp khí mà Trần huynh luyện ra tên là Thiên Lôi oanh, có thể ngưng tụ ra sức mạnh sấm sét, phóng ra Thiên Lôi để giết kẻ địch.”
“Bởi vì mỗi lần phóng ra đều sẽ dẫn đến một tiếng ầm lớn nên chúng ta đều xưng nó là Thiên Lôi oanh.”
Lộ Tử Anh nói vậy.
Câu này vừa dứt, đám người không nhịn được cười một tiếng, không biết là đang nghĩ đến điều gì nữa.
Điều này lại làm cho Trần Thư càng thêm xấu hổ thậm chí hắn cúi đầu, hiện trường đang rất ngượng ngùng.
“Đây không phải là một chuyện tốt sao? Sao các vị lại cười vậy?”
Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm cảm thấy tò mò.
“Hứa huynh, huynh không biết cái Thiên Lôi này của Trần huynh nghe thì thấy được lắm, nếu chỉ nghe tiếng nổ thôi thì rất đáng sợ nhưng vấn đề là pháp khí này không linh, không thể nào bảo tồn được sức mạnh sấm sét.”
“Cho nên sức mạnh sấm sét tản ra chỉ còn không đến một phần ngàn ban đầu, cơ hồ là chẳng có uy lực, nếu như nhất định nói có mà nói thì có thể hù chết đám chuột chết chung quanh.”
Chu Hải lên tiếng giải thích.
Nghe xong Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ ngay.
Ý tưởng rất tốt nhưng không thể nào tích trữ sức mạnh sấm sét một cách hoàn hảo dẫn đến sức mạnh sấm sét khi thả ra chỉ còn không đến một phần ngàn.
Đây đúng là gân gà mà.
“Quan trọng là vẫn còn thiếu vật liệu, không có vật liệu phù hợp. Nếu có thể cho ta thượng đẳng Linh kim thì chắc chắn sẽ không như vậy.”
Nghe đám người đang cười nhạo, Trần Thư có hơi không phục nói vậy.
Câu này vừa dứt, đám người lại cười lớn tiếng hơn.
Thượng đẳng Linh kim cũng đâu phải vật tầm thường, đối với thất đại tiên tông mà nói đó cũng là pháp khí cực kì quý báu, một lượng Linh kim có thể luyện chế ra một thanh phi kiếm không hề tầm thường.
Tuy Trần Thư là đại sư huynh Như Ý khí tông nhưng người luyện khí chủ yếu vẫn là những trưởng lão kia.
Đa số những người thế hệ trẻ đều chỉ học tập và rèn luyện.
Cho nên không thể nào lấy Linh kim ra cho Trần Thư được.
Nhưng đột nhiên giọng của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
“Trần huynh, có thể dẫn ta đi xem Thiên Lôi oanh của huynh không?”
Giọng nói vang lên.
Những tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Bọn họ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.