Yểm ma cởi lớp áo mỏng trên người đồng thời cũng mở miệng hỏi thăm, thân thế dựa sát về phía Trần Tinh Hà. Nhưng đột nhiên sau đó, vẻ mặt Trần Tinh Hà lại trở nên thanh lãnh, đẩy hắn ra.
“Đến ngươi cũng cảm thấy ta không bằng sư đệ ta sao?”
Ánh mắt hắn ta mang theo sự lạnh lẽo.
“Công tử, ta không có.”
Yểm ma ngẩn người ra. Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng nói ra một câu mà thôi, cũng đâu có khen Hứa Thanh Tiêu, tên này phản ứng mạnh như vậy làm gì?
“Ngươi còn nói không có!”
Vẻ mặt Trần Tinh Hà càng thêm lạnh lẽo.
“Công tử, ngươi hiểu lầm rồi.”
Yểm ma miễn cưỡng vui cười, lại muốn sáp lại gần.
Rồi lại bị đẩy ra.
“Ta không hiểu lầm, ngươi xem thường người như Trần mỗ ta.”
Trần Tinh Hà cực kì tức giận.
“Công tử, ngươi nghe ta nói.”
Yểm ma kiên trì cười nói.
“Ta không nghe!”
“Ta không nghe!”
“Ta không nghe!”
Yểm ma: “...”
“Còn nữa, ngươi làm cái gì vậy?”
“Ngươi muốn dụ dỗ ta?”
“Quả nhiên là không biết liêm sỉ.”
“Thánh nhân có nói, nữ tử cần phải giữ mình trong sạch.”
“Ngươi nửa đêm đột nhiên tới nơi hoang sơn dã lĩnh này, không phải là người nơi Câu Lan chứ?”
“Quả nhiên là dơ bẩn.”
“Người như Trần mỗ ta, không háo sắc, lại càng không thích loại nữ nhân như ngươi.”
“Cút!”
Càng nhìn nữ tử trước mắt Trần Tinh Hà càng cảm thấy nàng ta đang xem thường mình, vì vậy trong cơn thẹn quá hóa giận, Trần Tinh Hà đã lớn tiếng gào thét, ngôn từ sắc bén.
Dường như chỉ trong nháy mắt, Yểm ma tức giận rồi.
Hắn hận không thể giết chết Trần Tinh Hà ngay.
Hắn đã hóa thành mỹ nhân tuyệt sắc nghe tên này lải nhải nửa canh giờ, vừa định cho ngươi ít phúc lợi, không ngờ ngươi lại mắng ta thành như vậy?
Tốt, Trần Tinh Hà đúng không?
Ngươi chờ đấy cho ta.
Chờ ta giải quyết xong Hứa Thanh Tiêu, ta sẽ đến bóp chết ngươi!
Không, ta muốn bóp chết cả nhà ngươi.
Yểm ma tức hổn hển, hắn vung tay lên, huyễn hóa núi sương mù, sau đó biến khỏi mộng của Trần Tinh Hà.
Giờ này khắc này, Yểm ma lên cơn giận dữ, nộ khí trùng thiên, tức sùi bọt mép!
Đã bao giờ mình bị sỉ nhục như vậy chưa?
Không ngờ lại gặp phải loại người này, quả nhiên là… nhục nhã, nhục nhã, nhục nhã quá.
Trần Tinh Hà!
Ta muốn giết chết cả nhà ngươi.
Trong lòng Yểm ma âm thầm gào thét.
Trọn vẹn nửa khắc đồng hồ, Yểm ma dùng nửa khắc đồng hồ để tỉnh táo lại, hắn mới bình phục tâm trạng, nhưng cho dù tâm trạng bình tĩnh rồi thì hắn vẫn muốn giết chết cả nhà Trần Tinh Hà.
Chẳng qua trước mắt hắn vẫn không quên chính sự.
Hứa Thanh Tiêu.
Dựa vào tin tức trước mắt Yểm ma có thể xác định được hai chuyện.
Hứa Thanh Tiêu hai mươi tuổi.
Trong khoảng thời gian mười ngày ngắn ngủi hắn đã làm ra thiên cổ danh từ và tuyệt thế văn chương.
Cho nên loại người này, đích thật là kẻ địch lớn của Yêu tộc, nếu như mình thật sự có thể đắc thủ, vậy thì công to bằng trời rồi.
Nói không chừng còn có thể tiến vào hạch tâm Yểm tộc.
Mà vào lúc này.
Ở trong phòng khách.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang sao chép văn chương.
Đây là bản thứ mười hai mà hắn sao chép được.
Để an toàn, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy mình phải sao chép thêm mấy quyển nữa.
Lỡ như trên đường bị người ta ném mất thì sao?
Mặc dù không biết bọn yêu quái này có lá gan lớn như vậy không, nhưng vấn đề là kẻ địch của Đại Ngụy không chỉ có mình Yêu tộc.
Lúc Đại Nguỵ cường thịnh chắc chắn đã đắc tộc với không ít thế lực, dùng võ lập quốc chính là như vậy.
Ai không phục thì đánh người đó, đánh cho đến khi đối phương chịu phục mới thôi.
Về sau khi xuống dốc rồi, mấy kẻ kia ai cũng muốn giẫm cho một cước. Không giẫm thì thật sự có lỗi với khoảng thời gian bị đánh trước kia.
Người là như thế, vương triều cũng là như thế, bản chất của thế giới này cũng chính là như thế, thực lực đại biểu cho tất cả.
Võ Đế bảy lần bắc phạt, ba lần đầu hung ác nhất hơn nữa có được thành quả tốt nhất, nhưng bốn lần sau đó vì sao lại càng ngày càng không tốt?
Thật sự tin rằng là Đại Ngụy không giỏi hay sao?
Nếu như thật sự không giỏi thì đã không đi bắc phạt, còn không phải là do bị ngoại lực cản trở dẫn đến mấy lần bắc phạt sau này đều bị người trong nhà ám toán hay sao.
Nhưng vì sao vẫn cứ muốn tiếp tục?
Không phục thôi, dùng võ làm quốc hiệu, loại người này sẽ nhịn nhục chịu thiệt thòi sao?
Không phục thì đánh.
Đánh tới đánh lui mới đánh thành như thế này.
Hứa Thanh Tiêu vừa sao chép văn chương vừa không ngừng suy nghĩ phải làm sao để vận dụng ngân hàng này cho thật tốt.
Ví dụ như bước đầu tiên cần làm như thế nào, bước thứ hai làm thế nào, bước thứ ba làm như thế nào, hắn muốn đúng bệnh mà bốc thuốc.
Ý tưởng ngân hàng này, chắc chắn là phương thức kiếm tiền phù hợp nhất.
Có rất nhiều cách kiếm tiền.
Nhưng để cho cả một đất nước trở nên giàu có thì ngân hàng là thích hợp nhất, không còn cách thứ hai.
Có thể nói thêm một loại là làm xổ số, nhưng muốn làm cách này thì phải làm cho dân chúng có tiền trước, nếu không thì cái gì cũng đều vô dụng.
Hơn nữa, nhất định phải làm ngân hàng càng sớm càng tốt, trước mắt có thể sẽ khó thực hiện hơn nữa không phải là lập tức có thể nhìn thấy từng đống từng đống ngân lượng chảy vào túi được ngay.
Nhưng sẽ có lợi ích cực kì lâu dài.
Ngay vào lúc Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng biết tại sao, cơn buồn ngủ lại xông tới.
“Không ổn.”
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên sững sờ.
Hắn không ngốc, mặc dù hắn đã không ngủ một khoảng thời gian, hơn nữa còn ở đây sao chép văn chương, nhưng thân thể hắn hoàn toàn chống chọi được.
Cố gắng thức thêm ba bốn ngày cũng không vấn đề gì.
Đột nhiên buồn ngủ thì chắc chắn không phải phản ứng của thân thể mình.
“Nguy rồi.”
Dường như là chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu muốn hét to lên, nhưng cơn buồn ngủ lại ập tới, lần này lại càng kinh khủng hơn lần khác.
Hứa Thanh Tiêu cắn răng kiên trì.
Trọn vẹn kiên trì nửa khắc đồng hồ, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng nhắm mắt lại.
Mà cùng lúc đó, quan sai ở ngoài cửa cũng lập tức kêu to lên.
“Không xong rồi, Hứa tiên sinh ngủ thiếp đi.”
Bên ngoài vẫn luôn có người trông coi, nếu như Hứa Thanh Tiêu thiếp đi thì sẽ lập tức thông báo.
Nhưng thông báo thì cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
Đã đi ngủ thì khó mà tỉnh lại, nếu không mấy vị phu tử bên ngoài đã sớm vào kiểm tra Hứa Thanh Tiêu rồi.
Giờ khắc này.
Yểm ma xuất hiện, chui vào trong mộng của Hứa Thanh Tiêu.
Bắt đầu thi hành kế hoạch.
Cũng trong nháy mắt, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ lại, hình thành dáng vẻ của văn khí.