Là mộng.
Khi cơn buồn ngủ của Hứa Thanh Tiêu ập tới, Yểm ma cũng đã chui vào trong mộng của Hứa Thanh Tiêu.
Giốc mộng của Hứa Thanh Tiêu rất kỳ quái.
Đó là một nơi trên bờ biển, có rất nhiều cô gái, họ ăn mặc có thể nói là rất bạo dạn, không có gì che chắn khiến cho Yểm ma cũng không thể không ngạc nhiên được.
Hắn thường thích đóng những vai giai nhân tuyệt sắc, đi vào mộng của người khác để lấy được tin tức mà mình muốn.
Nhưng cho dù có đóng vai cô gái xinh đẹp cực kỳ quyến rũ thì dù ít hay nhiều, hắn cũng sẽ tế nhị một chút. Giống như trước đó trong mộng của Trần Tinh Hà, ít nhất thì hắn cũng mặc áo sa mỏng.
Nhưng những cô gái ở nơi này ăn mặc đúng thật là đồi phong bại tục, mặc cũng y hệt như là không mặc.
Thực sự quá dơ bẩn.
Thậm chí có vài cô gái còn chạy giỡn cười đùa trên bãi biển, đúng thật là không biết liêm sỉ.
Không đúng, đây là ở trong mộng.
Giống mộng của con người đều thiên kỳ bách quái, không ngờ tới thân là người đọc sách mà Hứa Thanh Tiêu lại có thể mơ một giấc mộng như thế này.
Quả thật là đồi phong bại tục.
Nhưng ngẫm lại, liên quan cái rắm gì tới ta?
Yểm ma suy nghĩ rất nhiều, chỉ là rất nhanh sau đó hắn liền ném tất cả ra sau đầu. Hắn không ngừng tìm kiếm Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên hắn đã tìm được Hứa Thanh Tiêu đang đứng ở một chỗ.
Cái gọi là ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy đó.
Nhìn phong cảnh trước mặt, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu là thật kinh ngạc.
Mình là một người đọc sách, sao lại có thể mơ thấ giấc mộng như vậy?
Thật là đồi phong bại tục mà.
Đây tất nhiên là do tà ma sắp xếp, đúng là buồn cười vô cùng.
Hắn không biết Hứa mỗ ta đây là người đọc sách xuân thu sao?
Ở giữa rừng cây, Hứa Thanh Tiêu trấn tĩnh lại lòng mình, cũng vào lúc này, một bóng người chầm chậm đi về phía hắn.
Là một nam tử, tuổi tác ngang ngửa mình, dáng vẻ dịu dàng, không thể hình dung bằng từ anh tuấn được, trông có vẻ hơi ẻo lả.
Đây là bộ dáng chân thật của yểm ma.
Hắn không sợ Hứa Thanh Tiêu sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn vì trong lòng Yểm ma, Hứa Thanh Tiêu đã là một người chết.
Chẳng qua Yểm ma cũng không trực tiếp ra tay mà ngược lại, hắn chầm chậm đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Đây là một phần trong kế hoạch của hắn.
Hắn muốn nói hành tung của bốn yêu ma còn lại cho Hứa Thanh Tiêu biết, sau đó giả vờ như bị văn khí của Hứa Thanh Tiêu làm bị thương rồi trốn vào trong nguyên thần đối phương, ẩn nấp ở trong đó.
Đợi mọi người đi tìm bọn yêu ma kia gây phiền toái rồi mình mới ra tay hủy đi tâm trí của Hứa Thanh Tiêu.
Đây chính là kế hoạch của hắn.
Một hòn đá ném hai con chim.
Không, chính xác mà nói thì là một hòn đá ném ba con chim, bởi vì chính hắn cũng có thể thuận theo đó mà thu hoạch được công trạng.
Ha ha ha.
Nghĩ đến chuyện mấy tên ngốc kia có thể vẫn đang chờ đợi mình, Yểm ma liền không nhịn được mà mừng rỡ trong lòng.
Vẻ mặt hắn tươi cười.
Một là cười Nhân tộc kém trí.
Hai là cười Yêu tộc vô mưu.
Ha ha ha ha.
Trái lại, ở cách đó không xa, Hứa Thanh Tiêu cũng xem như đã tương đối trấn định. Trên thực tế Hứa Thanh Tiêu cũng không hoàn toàn hoảng loạn đối với sự tập kích của Yểm ma.
Bởi vì trong đầu hắn còn có một tòa Thiên Địa Văn Cung, đây là hành cung của Đại thánh nhân, không tin không thể trấn áp được Yểm ma.
Chỉ là, điều làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò chính là.
Vì sao cái tên này lại tươi cười vậy?
Có chuyện gì đáng vui mừng đến vậy hay sao?
Nói ra để mọi người cùng cười xem nào.
“Các hạ là Hứa Thanh Tiêu đúng không?”
Cuối cùng sau khi đã cười xong thì đối phương khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn hắn hỏi.
“Ngươi là Yểm ma Yêu tộc?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi ngược lại.
“Ừ.”
Người kia cũng không che giấu, thừa nhận rất hào phóng..
Thấy đối phương sảng khoái thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu không biết nên nói gì.
Cũng không thể hỏi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì đúng không?
Vậy thì cũng ngốc quá rồi.
Thấy Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, Yểm ma cũng không tiếp tục để tình hình ngượng ngùng thêm nữa, nói thẳng:
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Năm nay ngươi mới hay mươi tuổi mà đã có thể làm ra văn chương thiên cổ, đối với Nhân tộc mà nói ngươi chính là hy vọng vô hạn, nhưng đối với Yêu tộc bọn ta mà nói, ngươi chính là một tai họa.”
“Ta tới nơi đây làm gì, hẳn trong lòng ngươi đã biết rõ?”
Yểm ma bình tĩnh mở miệng.
Mặc dù không biết vì sao Yểm ma lại lảm nhảm nhiều điều như vậy nhưng Hứa Thanh Tiêu có thể chắc chắn tên này sẽ sống không được bao lâu nữa đâu.
Nhân vật phản diện mà nói nhiều thì kết cuộc chẳng tốt đẹp chút nào.
“Ta đang ở trong trường thi phủ Nam Dự, có mấy chục vị phu tử trấn thủ, ngươi muốn giết ta có lẽ rất dễ dàng, nhưng ngươi chạy trốn được sao?”
Hứa Thanh Tiêu không vội mà ngược lại bắt đầu hỏi thêm.
Yểm ma biết rõ nơi này có phu tử trấn thủ nhưng vẫn dám đến tìm hắn để gây phiền phức thì nhất định đã có sự chuẩn bị, về phần hắn ta chuẩn bị như thế nào thì Hứa Thanh Tiêu không biết.
Chi bằng cứ hỏi thẳng ra, để xem đối phương có mắc mưu hay không.
Nhưng mà điều khiến Hứa Thanh Tiêu không ngờ chính là Yểm ma lại rất phối hợp, không chần chờ chút nào nói:
“Ta đã đến đây thì tất nhiên đã có chuẩn bị. Cách đây một ngàn bảy trăm dặm có một sơn cốc, trong sơn cốc này có một đầm nước cổ, bên dưới đầm nước cổ này có bốn tên yêu ma thất phẩm. Chờ sau khi ta hủy diệt tâm trí của người, khiến ngươi điên loạn rồi, bọn hắn sẽ trực tiếp gây sóng gió.”
“Đến lúc đó một bên là bách tính của phủ Nam Dự, một bên là yêu ma không biết có thể đuổi kịp hay không, ngươi cảm thấy mấy phu tử kia sẽ lựa chọn như thế nào?”
Yểm ma nói chuyện vô cùng nghiêm túc, nhất là về vị trí, nói rất cụ thể như sợ người ta tìm không thấy vậy.
Khá lắm.
Yêu tộc tự tin như vậy sao?
Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ. Hắn còn tưởng rằng cần phải đấu võ mồm một hồi, không ngờ tên này vậy mà lại cắn câu ngay luôn chứ.
Hơn nữa hắn lại còn nói kỹ đến như vậy.
Trong này không có cạm bẫy gì đó chứ?
Hứa Thanh Tiêu hơi đắn đo suy nghĩ, nhưng khi nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của đối phương, nhìn nụ cười vô cùng tự tin kia thì chắc là hắn ta không gạt mình đâu.
Điều này không cần thiết.
Thấy Hứa Thanh Tiêu vẫn trầm mặc không nói gì, Yểm ma tiếp tục mở miệng, hắn sợ Hứa Thanh Tiêu nói không rõ ràng.
“Bốn tên yêu ma này đều là cường giả Yêu tộc ta, cho dù tất cả mấy phu tử kia cùng xông lên thì cũng chưa chắc có thể áp chế được bọn chúng, trừ phi họ dùng lôi pháp tiên thuật trấn áp, nếu không, bốn vị huynh đệ của ta hoàn toàn có thể chạy thoát.”