Rất nhanh sau đó.
Hứa Thanh Tiêu đã nhìn thấy Lộ Tử Anh.
“Hứa huynh.”
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Lộ Tử Anh lộ ra vẻ có hơi vội vàng.
“Lộ huynh, sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
“Hứa huynh, sư phụ ta đã về rồi, ta đã báo chuyện cảnh giới của huynh cho ông ấy, ông ấy nói muốn gặp huynh một lần.”
Lộ Tử Anh lên tiếng nói như vậy.
“Muốn gặp ta à?”
Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm tò mò.
“Ừ.”
“Hứa huynh, bây giờ huynh đã là bát cảnh Trúc linh, gia sư sợ huynh tu hành gặp phải bình cảnh cho nên muốn nhắc nhở huynh đôi điều, tránh để huynh phạm phải sai lầm.”
Lộ Tử Anh đáp lại.
Nhưng câu này vừa dứt, Chu Hải và Trần Thư đứng ở một bên liền hiểu Lộ Tử Anh đang có ý gì.
Hứa Thanh Tiêu tu luyện tiên đạo, tư chất vô cùng tốt. Hiển nhiên là Thái Thượng tiên tông muốn thuận nước đẩy thuyền một phen.
Chỉ điểm cho Hứa Thanh Tiêu một chút.
Mặc kệ sau này Hứa Thanh Tiêu có tu tiên hay không nhưng ít ra Thái Thượng tiên tông đã giúp đỡ Hứa Thanh Tiêu, xem như là có chút quen biết.
Trong phút chốc, hai người đã hiểu rõ chuyện này, chẳng qua bọn họ cũng không nói gì.
“Được.”
“Nếu đã vậy thì Hứa mỗ sẽ qua quấy rầy.”
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu ý của đối phương.
Vừa vặn đúng lúc hắn đang muốn hiểu chút chuyện về tiên đạo thất phẩm.
Mặc kệ là muốn luyện khí hay muốn ngưng trận.
Hắn đều nhất định phải bước vào thất phẩm.
Chỉ có thất phẩm mới xem như là đường đường chính chính bước vào cánh cửa mới.
Dưới thất phẩm đều chỉ là chút da lông bên ngoài mà thôi.
“Hứa huynh, mời.”
Lộ Tử Anh khẽ gật đầu, mời Hứa Thanh Tiêu đi qua.
“Chúng ta cũng đi theo xem một chút đi.”
“Ừ, Hứa huynh, cùng nhau đi đi, vừa lúc có thể tâm sự trên đường.”
Chu Hải lên tiếng, hắn cũng tính đi qua để xem một chút.
Trần Thư cũng như vậy, chẳng qua mục đích của hắn cũng đơn giản thôi, muốn đi theo để tiếp tục nói với Hứa Thanh Tiêu về chuyện Thiên Lôi oanh kia.
Hắn vẫn hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể lấy ra một ít cực phẩm Linh kim, có thể cải tiến Thiên Lôi oanh một chút.
Nghe lời nói của hai người, Lộ Tử Anh có hơi không vui, nhưng suy nghĩ một hồi hắn cũng không nhiều lời mà trực tiếp đi phía trước dẫn đường.
Lúc này.
Kinh đô.
Thái Thượng tiên cung.
Trong thất đại tiên tông, kiến trúc của Thái Thượng tiên tông là xa hoa nhất, đứng ở ngoại ô thành Bắc, những tòa cung điện vững chãi tràn ngập khí thế mờ ảo.
Trong nội các của tiên tông.
Ba vị lão giả đang tập trung ở đó, Vô Trần đạo nhân cũng có mặt ở đó.
Hai vị lão giả khác là hai vị Thái Thượng trưởng lão của Thái Thượng tiên tông, có địa vị cực cao.
Hai người tụ tập ở đây, họ đều được Vô Trần đạo nhân gọi đến để thương nghị một việc.
Chuyện này chính là truyền Thái Thượng cổ kinh cho Hứa Thanh Tiêu.
“Chưởng môn, nếu như tên Hứa Thanh Tiêu kia chịu bái nhập Thái Thượng tiên tông ta thì chuyện truyền cổ kinh cho hắn lão phu tuyệt đối sẽ chẳng nói nhiều câu nào.”
“Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại là nho đạo bán thánh, cũng là vương gia Đại Ngụy, hắn vĩnh viễn sẽ không thể nào một lòng với tiên môn chúng ta.”
“Ta biết ông muốn kế thiện duyên với Hứa Thanh Tiêu nhưng nếu như phải lấy tâm pháp quan trọng của tông môn chúng ta để làm quen với Hứa Thanh Tiêu thì khó tránh khỏi có hơi quá xem trọng Hứa Thanh Tiêu rồi.”
Đạo nhân áo đỏ lên tiếng. Sau khi biết được ý của Vô Trần đạo nhân, phản ứng đầu tiên của ông ta là phản đối.
Thái Thượng cổ kinh chính là tâm pháp quan trọng nhất của Thái Thượng tiên tông.
Quyết không được truyền ra ngoài.
Bây giờ muốn lấy cái này truyền cho người ngoài, tất nhiên ông ta không đồng ý rồi.
“Chưởng môn sư huynh, Từ sư đệ nói không sai, nếu như chỉ vì kết một mối duyên lành vậy thì cũng đâu cần phải truyền công pháp này cho Hứa Thanh Tiêu?”
“Tùy tiện mang một quyển Thiên Cương ba mươi sáu pháp trong tông là có thể.”
“Thái Thượng cổ kinh chính là tâm pháp quan trọng nhất, truyền ra rồi chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Đạo nhân mặc áo xanh cũng lên tiếng theo, ông ta khuyên nhủ Vô Trần đại nhân.
Sau khi Vô Trần đạo nhân nghe ba người nói xong thì không nhịn được mà thở dài:
“Hai vị sư đệ, Tử Anh đã có nói rồi, đến bây giờ Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ mới tu hành được bốn tháng mà thôi.”
“Trong bốn tháng này Hứa Thanh Tiêu vừa thành thánh, lại vừa nhập thánh võ đạo, tự các ngươi ngẫm lại mà xem, Hứa Thanh Tiêu đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để tu hành?”
“Tính tương đương một chút thì chắc gần hai tháng.”
“Hai tháng đã tu đến bát phẩm Trúc linh, còn đồng thời song tu văn võ, tư chất của loại người này đáng sợ đến mức nào?”
“Ta cảm thấy Hứa Thanh Tiêu có tư chất tiên đạo, có thể còn mạnh hơn cả Lộ Tử Anh, chẳng qua là hắn không nhận ra mà thôi.”
“Bây giờ hắn chỉ mới ở cảnh giớ bát phẩm Trúc linh, vừa lúc cần minh kinh, nếu như vào lúc quan trọng này chúng ta giúp hắn một chút thì đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, còn đối với chúng ta mà nói, xem như là kết một mối thiện duyên lớn.”
“Nếu như trong tương lai Hứa Thanh Tiêu cũng có thành tựu trong tiên đạo thì địa vị của chúng ta ở Đại Ngụy cũng sẽ càng vững chắc.”
“Còn nếu như tương lai Hứa Thanh Tiêu không có bất kì thành tựu gì thì nếu như chúng ta gặp phải chuyện phiền phức gì, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Bệ hạ mời thất đại tiên môn vào Đại Ngụy ở là vì muốn cân bằng, nhưng thất đại tiên môn đều đồng ý vào Đại Ngụy ở, vì sao lại vậy?”
“Còn không phải là muốn chia sẻ quốc vận Đại Ngụy à, ai có trợ giúp lớn đối với Đại Ngụy thì người đó sẽ được hưởng quốc vận nhiều nhất.”
“Nếu như chúng ta không ra tay mạnh một chút thì nói không chừng Trảm Thiên kiếm tông, còn có Thất Tinh đạo tông sẽ cướp người đi mất.”
“So với chuyện sau này sẽ hối hận thì chi bằng bây giờ thẳng thắn một chút.”
Vô Trần đạo nhân lên tiếng.
Ông ta làm vậy cũng có sự tính toán và ý nghĩ riêng của ông ta.