Kiếm khí giết tới.
Vô Trần đạo nhân kết thành Nhật nguyệt tiên ấn, ngăn cản đường kiếm khí này, nhưng kiếm khí được tăng cường thêm Thánh lực chém tới, cũng khiến Vô Trần đạo nhân hơi đuối.
Ầm.
Âm thanh nổ vang đáng sợ vọng lên, ngước đầu nhìn lên, một mảng loá mắt, nổ tung trời, bao trùm toàn bộ khung trời của kinh đô Đại Nguỵ, hơi nóng cuồn cuộn tản ra khắp không gian.
Bách tính trong kinh đô cũng cảm nhận được hơi nóng đáng sợ này.
Mọi người đều có chút kinh ngạc, cũng có chút sợ hãi.
“To gan.”
“Dám làm loạn trong kinh đô.”
Lúc này, nữ đế cuối cùng cũng nổi giận rồi, đối phương tới đây, mới đến thái độ đã cao ngạo, giờ lại còn dám động tay động chân ở kinh đô Đại Nguỵ.
Đây chính là không coi hoàng quyền Đại Nguỵ ra gì cả, giẫm đạp dưới chân.
Nàng làm sao nhịn nổi?
Chỉ là, chính vào lúc nàng đang chuẩn bị dùng Long đỉnh quốc vận để trấn áp.
Một giọng nói bỗng vang lên.
“Dừng tay.”
Sau khi giọng nói kia vang lên.
Thu hút ánh nhìn của tất cả thế lực có mặt.
Cho dù là Hứa Thanh Tiêu, vào giờ phút này, cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
Bởi vì giọng nói này, là của Hoài Ninh thân vương.
Người người nhìn về Hoài Ninh thân vương.
Nữ đế Đại Nguỵ, văn võ bá quan, tu sĩ Tiên môn, đến cả Vương Triều Dương cũng phải nhìn về phía Hoài Ninh thân vương.
Không ngờ rằng vào khoảng thời gian mấu chốt này, Hoài Ninh vương lại xuất hiện.
Ông ta ẩn mình hơn nửa năm nay.
Hơn nửa năm này, Hoài Ninh thân vương luôn trong bóng tối, mặc dù không biết ông ta đang làm cái gì, nhưng những chuyện thế này, Hoài Ninh thân vương cũng chưa từng xuất đầu lộ diện qua.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, khiến ai nấy đều tò mò.
Có điều phải nói thẳng nói thật rằng, cùng với sự xuất hiện của Hoài Ninh thân vương, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Ít nhất Vương Triều Dương đã ngừng cuộc công phạt của hắn ta lại.
Mà Vô Trần đạo nhân cũng không muốn tiếp tục đánh giết nữa, không phải sợ hãi, mà là Vương Triều Dương đã nắm được nỗi lo lắng của ông ta.
Nơi đây là kinh đô Đại Nguỵ, hắn ta biết ông ta không dám đánh thẳng tay, phải kiềm chế rất chặt, không thể thật sự ra tay được.
Chủ yếu vẫn là bởi vì, ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Văn cung.
Hai bên đình chiến.
Tạm thời không tiếp tục nữa.
“Hoài Ninh thân vương, tham kiếm Thánh tôn, tham kiến Vô Trần tiên trưởng.”
Lúc này, Hoài Ninh thân vương hành lễ với Vương Triều Dương, thể hiện rõ sự cung kính.
“Vương gia khách khí.”
Thấy Hoài Ninh vương như vậy, biểu cảm của Vương Triều Dương ôn hoà hơn một chút, trả lời lại.
Mà Vô Trần đạo nhân chỉ gật đầu một cái, không nói gì cả.
Rất nhanh, Hoài Ninh thân vương liền tiếp tục cất lời, nhìn về phía Vương Triều Dương nói.
“Thánh tôn tới kinh đô Đại Nguỵ ta, có chuyện gì sao?”
Ông ta biết rõ còn cố ý hỏi.
Vương Triều Dương cũng không ngại phiền.
“Nể công lao của Đại Nguỵ, bổn thánh tới đây truyền giáo thiên hạ.”
Vương Triều Dương cho ông ta đáp án.
Lời này vừa nói ra, Vô Trần đạo nhân khẽ gật đầu, sau đó ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu cười nói.
“Bình Loạn vương, bổn vương lớn mật hỏi một câu, hậu nhân của Đại Thánh nhân, đến kinh đô Đại Nguỵ ta, mang theo Thiên địa văn cung, nhập cư Đại Nguỵ, truyền giáo thiên hạ, là chuyện xấu hay chuyện tốt?”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, hỏi như vậy.
“Có phải hậu nhân Đại Thánh nhân hay không, còn chưa biết rõ.
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh trả lời, hắn biết Hoài Ninh thân vương muốn làm gì, chẳng qua muốn làm dịu hai bên mà thôi.
Nếu như nơi này không phải kinh đô Đại Nguỵ, Hứa Thanh Tiêu quả thật sẽ không nhẹ tay thế này đâu.
Nhưng bây giờ đang ở kinh đô Đại Nguỵ, đối phương có Thiên địa văn cung, bất khả chiến bại, Vô Trần đạo nhân cũng không thể hoàn toàn sử dùng hết sức của Tiên đạo Nhất phẩm vì lo lắng cho tính mạng của bách tính Đại Nguỵ.
Nói cho cùng nếu như mặc kệ đánh cho đã, kinh đô sẽ bị san thành bình địa.
Điều này hoàn toàn không cần thiết.
Cho dù giết được Vương Triều Dương, vậy thì đã sao?
Đến cuối cùng phe phải chịu thiệt hại lớn nhất vẫn là vương triều Đại Nguỵ mà?
Cho nên thời gian mấu chốt đình chiến, không phải chuyện gì xấu.
“Hỗn xược.”
Lúc này ba ngàn Đại Nho cất lời, dùng ánh mắt tức giận nhìn qua.
“Còn dám lắm lời, dùng mạng các ngươi tế trời.”
“Ba ngàn tên chó Nho gia, cũng dám dạy đời bổn thánh?”
Hứa Thanh Tiêu khoanh tay đứng đó, nhìn về phía ba ngàn Đại Nho phẫn nộ trách cứ, hắn là bán thánh, đối phương chỉ là một đám Đại Nho, nếu như không phải có Thiên địa văn cung, hắn chỉ phẩy tay một cái bèn có thể quét sạch một nửa.
Đối diện với sự lạnh lùng của Hứa Thanh Tiêu.
Vương Triều Dương lập tức mở lời.
“Thánh uy thật lớn, một tên bán thánh cỏn con, cũng dám ngạo mạn?”
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu, khiến hắn ta cảm thấy vô cùng không hài lòng, hai người họ đã xem như không thể thoả hiệp được nữa rồi, nếu đã như vậy, hắn ta cũng chẳng cần giả vờ giả vịt nữa, cần phải dạy dỗ thì cứ mắng thôi.
“Một Á thánh cỏn con, lẽ nào có thể to gan ở Đại Nguỵ của trẫm lên mặt dạy đời?”
“Truyền lệnh, ngũ đại doanh nghe lệnh, bao vây văn cung.”
“An Quốc công, đi mời Nhất phẩm tới đây.”
“Hôm nay trẫm muốn xem thử, rốt cuộc là ai dám ngạo mạn ở Đại Nguỵ? Lại có tên nào dám bất kính với Bình Loạn vương của Đại Nguỵ ta?”
“Trẫm dùng quốc vận Đại Nguỵ, huyết tẩy đám các ngươi.”
Giờ khắc này, nữ đế đã không còn nhẫn nhịn thêm nữa, mệnh lệnh được hạ xuống, lại là cho An Quốc công đi mời Nhất phẩm võ giả.
Nàng định đánh tới chết thì thôi.
Trên không trung, Long đỉnh quốc vận Đại Nguỵ biến thành chân long, vướt long hung ác đập lên Thiên địa văn cung, không để bất cứ ai có cơ hội phản ứng kịp.
Rầm rầm rầm rầm.
Trong khoảnh khắc, đốm lửa tản ra khắp đất trời, Thiên địa văn cung xuất hiện một vết cào đáng sợ, long uy cuồn cuộn, đế uy khủng khiếp bổ xuống, khiến sắc mặt của ba ngàn Đại Nho đều trắng bệch.
Đùng.
Vào thời điểm mấu chốt Vô Trần đạo nhân cũng ra tay, kiếm khí tung hoành, chém lên văn cung, định sẽ phối hợp với Đại Nguỵ Long đỉnh, tạo ra công kích chí mạng.
Mọi người đều là những kẻ mạnh, bắt được cơ hội, bèn sẽ tạo ra được một đòn chí mạng.