Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1143 - Chương 1143: Đôi Bên Giao Đấu, Uy Lực Thật Sự Của Quốc Vận Chân Long, Hoài Ninh Thân Vương Lên Sàn (3)

Chương 1143: Đôi Bên Giao Đấu, Uy Lực Thật Sự Của Quốc Vận Chân Long, Hoài Ninh Thân Vương Lên Sàn (3)

“To gan.”

Vương Triều Dương thét lớn một tiếng, ngay lập tức, năm bóng hư ảnh Thánh nhân đứng ở bốn phía, hư ảnh của Đại Thánh nhân tất đứng ở trung tâm của văn cung.

Ngăn cản kiếm khí, đồng thời phân bố sức mạnh đối chiến với Long đỉnh Đại Nguỵ.

Thêm nữa văn cung đang tích tụ năng lượng khủng khiếp, chuẩn bị phản kích.

“Bệ hạ bớt giận.”

“Thánh nhân bớt giận.”

“Tiên trưởng bớt giận.”

“Có thể nghe bổn vương nói một chút, nếu như chư vị không vừa lòng, tiếp tục đại chiến sinh tử, bổn vương tuyệt đối sẽ không ngăn cản nữa.”

Lúc này, Hoài Ninh thân vương lập tức lên tiếng, giọng nói vang dội, muốn mọi người dừng lại trước đã, đừng đánh thêm nữa.

Dù sao nơi này là kinh đô Đại Nguỵ, nếu như thực sự phải chơi tới bước cuối cùng, ngươi không nhường ta, ta không nhường ngươi, vậy kinh đô cứ đợi bị san thành bình địa đi.

Giọng nói của Hoài Ninh thân vương vang lên.

Điều đáng tiếc là.

Nữ đế lười để ý tới, trong mắt nàng chỉ có tức giận, cực kì ghê tởm tên Vương Triều Dương này.

Chân long vận khí Đại Nguỵ chuyển động, toả ra Long uy ngập trời.

Giọng nói nữ đế cũng cùng đó vọng lên.

“Ái khanh, gia tăng quốc vận, phối hợp với Nhất phẩm Đại Nguỵ, Nhất phẩm Tiên đạo, trẫm không tin, không lấy được đầu của tên này.”

Nữ đế lạnh lùng nói.

Nàng hạ chỉ ý xuống.

“Tôn chỉ.”

Nữ đế lên tiếng, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên không còn gì phải sợ, ngay lập tức quốc vận cuồn cuộn như hồng thuỷ, củng cố thêm cho Long đỉnh Đại Nguỵ.

Vận khí chân long lúc này liên tục biến đổi, phát ra tiếng rồng gầm hùng hồn.

Âm thanh đinh tai nhức óc, truyền khắp trăm ngàn dặm.

Khí thế chân long cũng mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, cuối cùng một con chân long dài vạn trượng xuất hiện trên bầu trời.

Grào.

Chân long vận khí trực tiếp đánh về phía Thiên địa văn cung, hứng trọn loại công kích thế này quả thật đỡ không nổi.

“Giết.”

Vô Trần đạo nhân không phí thêm lời nào, Tiên ấn Nhật Nguyệt đập xuống, tay trái làm mặt trời, tay phải làm mặt trăng, ánh sáng giao thoa, bạo kích lên toà văn cung này.

Ầm ầm ầm.

Văn cung trấn động dữ dội, dường như sắp vỡ tan đến nơi vậy, sắc mặt của ba ngàn Đại Nho trắng như tờ.

Bọn họ không ngờ tới rằng, chỉ bởi lời dạy dỗ ban nãy của Hứa Thanh Tiêu có thể làm đến mức độ này, hơn nữa điều càng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn, chính là sức mạnh quốc vận này, có thể mạnh mẽ đến vậy sao?

Trên thực tế.

Chân long quốc vận lúc trước, nhìn không đến mức mạnh, là bởi vì mới chỉ dùng có một nửa sức mạnh, nay cộng thêm quốc vận của Hứa Thanh Tiêu, tất nhiên sẽ thể hiện ra uy lực thực sự.

Văn cung trấn động.

Sắc mặt của Vương Triều Dương cũng trở nên vô cùng khó coi.

Thánh lực của hắn ta tăng cường thêm cho văn cung.

Ngăn cản trận công phạt đáng sợ này.

Mà hắn ta biết rằng, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ cần thêm một vị Nhất phẩm Võ giả nữa đến, văn cung nhất định sẽ vỡ thật, thực sự đến mức độ ấy, bản thân hắn ta quả thật không đỡ được.

Thậm chí còn có khả năng chết trận nơi này.

Nghĩ đến đây, Vương Triều Dương hít sâu một hơi, nhìn về phía mọi người nói.

“Đủ rồi.”

“Thoả hiệp.”

Vương Triều Dương lên tiếng, trong lòng hắn ta vô cùng khuất uất, cực kì ấm ức.

Vốn ban đầu hắn tưởng rằng bản thân đến Đại Nguỵ, tất cả mọi người đều sẽ tôn trọng hắn ta, hắn ta nói gì, thì chính là cái đó.

Bởi vì Đại Nguỵ đang thiếu người đọc sách, thậm chí có thể nói tất cả thế lực trong thiên hạ đều thiếu người đọc sách, đại loạn ba năm sau, ai dám nói không sợ? Ai dám bảo không ngại?

Cho nên lựa chọn Đại Nguỵ, đáng lẽ phải là vinh hạnh của nữ đế, cũng nên là chuyện vui của con dân Đại Nguỵ.

Nhưng nào có nghĩ tới, đám người này lại đối xử với hắn ta như vậy.

Đặc biệt là tên Hứa Thanh Tiêu này, Vương Triều Dương hận nhất chính là Hứa Thanh Tiêu, hắn ta vốn là hậu nhân của Đại Thánh nhân, rõ ràng Hứa Thanh Tiêu dựa vào truyền thừa của Đại Thánh nhân mới có thể đi được tới con đường ngày hôm nay.

Nào có ngờ được rằng, Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại là một tên vong ân bội nghĩa.

Hắn ta đã cho Hứa Thanh Tiêu ba cơ hội, Hứa Thanh Tiêu vẫn cứ luôn từ chối, còn muốn tiêu diệt luôn cả hắn ta, đây chỉ có thể là tệ đến cùng cực, xấu xa từ trong xương tuỷ thấm ra.

Hắn ta hận Hứa Thanh Tiêu muốn chết đi được.

Nhưng những ý hận này, toàn bộ đều biến thành khuất tất, cứ vậy khiến lòng hắn ta vô cùng khó chịu.

Vì suy nghĩ cho đại cục, Vương Triều Dương lựa chọn thoả hiệp, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn ta.

“Thoả hiệp?”

“Trẫm có nói sẽ thoả hiệp với ngươi sao?”

Giọng nói lạnh lùng của nữ đế vang lên.

Bây giờ muốn thoả hiệp ấy hả? Si tâm vọng tưởng.

Rầm rầm rầm.

Vận khí chân long không ngừng công kích văn cung, Vô Trần đạo nhân cũng điên cuồng chém ra kiếm khí, chém ra một vết nứt ở một vùng khác, nếu cứ tiếp tục thế này, quả thật sẽ có khả năng nguy to.

“Trong văn cung có thánh khí.”

“Nếu như khôi phục, bổn thánh có thể đảm bảo, không một ai có thể hưởng lợi.”

“Lấy nơi này làm trung tâm, trong vòng ngàn dặm, không một cọng cỏ nào có thể sống sót.”

Vương Triều Dương lên tiếng.

Hắn ta lật con bài ngửa cuối cùng của mình.

Nói như vậy.

Dám quyết một trận tử chiến, hắn ta không chút sợ hãi.

Hắn ta vừa cất lời.

Ngay lập tức, hai dòng ánh sáng phóng lên trời, Thánh uy nồng đượm.

Đây quả thật là Thánh khí.

Nó là đại sát khí của Thiên địa văn cung.

Không hề phục hồi.

Tiết nhiên văn chung cùng Bát ngọc thánh xích lúc này cũng cộng hưởng theo, cũng toả ra thánh uy, không chịu kém cạnh.

Trong một khoảnh khắc.

Hai bên đối chọi gay gắt.

Không bên nào chịu nhượng bộ.

Vương Triều Dương lui một bước rồi, nhưng nữ đế không muốn lui.

Có điều ánh mắt của nữ đế, vẫn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Ý của nàng rất rõ ràng.

Hứa Thanh Tiêu nhượng bộ, nàng sẽ nhường bộ.

Mà Vô Trần đạo nhân có hơi trầm lắng, ông ta không hề nhượng bộ, có điều cũng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Nếu như Hứa Thanh Tiêu không muốn lui một bước, ông ta cũng sẽ không nhường bước nào.

Trận chiến lần này, vốn cũng chính là trận chiến giữa Hứa Thanh Tiêu với Vương Triều Dương.

Bình Luận (0)
Comment