“Bình Loạn vương.”
“Một trận chiến tạm thời không có ý nghĩa gì cả, trước mắt cứ dĩ hoà vi quý đã.”
“Đều vì chúng sinh.”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, ông ta hi vọng chuyện này có thể dừng ở đây, bây giờ có thể hoà thương, không cần thiết phải như vậy làm gì.
Có điều ý của ông ta cũng được rất nhiều người ủng hộ.
Cứ tiếp tục làm lớn chuyện tiếp chẳng được ích lợi gì cả, thực sự giết được Vương Triều Dương rồi, Vương Triều Dương nếu đã mang theo Thiên địa văn cung tới, khẳng định vẫn còn người đứng sau.
Nếu như đối phương không ở kinh đô Đại Nguỵ, giết rồi thì thôi, có làm lớn chuyện hơn nữa cũng chẳng sao cả.
Nhưng bây giờ, nơi này là kinh đô Đại Nguỵ.
Nổ ra một trận đại chiến, người xui xẻo chỉ có thể là vương triều Đại Nguỵ.
Chẳng qua mọi người không tiện nói, cũng không thể nói, mọi chuyện đều phải xem cách nghĩ của Hứa Thanh Tiêu.
Vương Triều Dương đã nhường nửa bước rồi, mặc dù rất ấm ức, nhưng vẫn là lùi nửa bước.
“Hoài Ninh vương mời nói.”
Cuối cùng, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Đối phương có Thiên địa văn cung, hắn quả thật không thể ra tay được, ít nhất tạm thời bây giờ không ra tay nổi.
Cho nên để Hoài Ninh thân vương nói về suy nghĩ của ông ta trước.
Cho đối phương một lối xuống.
Nghe thấy câu này, Hoài Ninh thân vương thở phào một hơi.
Sau đó tiếp tục lên tiếng nói.
“Bệ hạ.”
“Bình Loạn vương.”
“Á thánh.”
“Ý của bổn vương rất đơn giản, Vương Triều Dương đã là Á thánh Nho đạo, điều này không thể phủ nhận được, thân là Nho giả, còn là Á Thánh trẻ tuổi như vậy, đối với Đại Nguỵ mà nói, là một chuyện tốt.”
“Hơn nữa Vương Á thánh cũng xem như lòng chứa thiên hạ, truyền giáo thiên hạ, để lòng quân tử không ngừng sinh sôi, nói đi nói lại, là vì muốn trong thiên hạ có thêm người đọc sách, dễ dàng đối phó với đại loạn trong tương lai.”
“Nếu đã như vậy, Vương Á thánh mang theo ý tốt đến, bổn vương cho rằng, có thể mời Á thánh vào Đại Nguỵ ta, có điều chỉ có thể đề cập đến một mạch Nho đạo, chuyện triều chính, cùng những công việc khác, Á thánh không được phép nhúng tay vào.”
Hoài Ninh thân vương cất lời, ý của những lời lập luận của ông ta, chính là ủng hộ cùng hi vọng Vương Triều Dương nhập cư Đại Nguỵ.
Có điều rất nhanh, giọng nói của Hoài Ninh thân vương lại vang lên lần nữa.
“Đương nhiên, dù sao vừa rồi Đại Nguỵ đã xảy ra rất nhiều chuyện, Bình Loạn vương cũng là bán thánh Nho đạo.”
“Còn có sáng tạo tâm học, bổn vương bái phục, bổn vương cũng biết rằng, Bình Loạn vương cũng muốn vì thiên hạ chúng sinh tận tâm tận lực.”
“Có điều tinh lực của con người dù sao cũng có hạn, đến khi đại loạn, Bình Loạn vương cũng không muốn lúc thiên hạ đại loạn, thiếu thốn người đọc sách, chúng sinh khổ đau đâu nhỉ?”
“Nếu như Bình Loạn vương đồng ý từ nay không quan tâm đến triều chính nữa, một lòng một dạ truyền giáo Nho đạo, vậy bổn vương ủng hộ Bình Loạn vương vô điều kiện.”
“Vương Á thánh cũng không cần đến Đại Nguỵ ta nữa, có thể đi đến nơi khác mở một học viện.”
Hoài Ninh thân vương nói đến đây.
Trong giây lát, mọi người đều hiểu ông ta có ý đồ gì rồi.
Đây chẳng phải quá rõ ràng muốn phân chia quyền lực xủa Hứa Thanh Tiêu sao?
Hứa Thanh Tiêu khó khăn lắm mới tiêu diệt được Đại Nguỵ văn cung, hơn nữa còn không làm ảnh hưởng tới quốc vận của Đại Nguỵ.
Theo lí mà nói đáng lẽ phải để Hứa Thanh Tiêu mở ra học phái ở Đại Nguỵ, từ đó tự lập môn hộ, chiêu tài khắp thiên hạ.
Ý bây giờ chính là muốn, một là Hứa Thanh Tiêu phụ trách Nho đạo, buông bỏ triều chính, hoặc là cứ tiếp tục nắm quyền triều chính, nhưng không được phép đụng tới Nho đạo, cũng có thể nói là, được phép quan tâm đến Nho đạo, chỉ là dẫn sói vào nhà, để Vương Triều Dương đấu với hắn.
Đây chính là những gì Hoài Ninh thân vương nghĩ.
Quả là biết tiến biết lùi, bất kể Hứa Thanh Tiêu lựa chọn thế nào đi chăng nữa, từ một góc nhìn nào đó, đều phải chịu thiệt.
Thêm nữa, những lời này của Hoài Ninh thân vương cũng có chút mưu mô, vẫn dùng thủ đoạn cỏn con trước đây.
Câu nào ông ta cũng gọi Vương Triều Dương là Vương Á thánh, nhưng lại gọi Hứa Thanh Tiêu là Bình Loạn vương.
Mặc dù đều là tôn xưng, nhưng xưng hô này một khi thay đổi, ý nghĩ cũng không còn như cũ nữa.
Khiến người khác cảm thấy rằng, dù thế nào đi nữa Vương Triều Dương vẫn là Á Thánh, hắn ta đã là Á Thánh, là Thánh nhân Nho đạo, một lòng một dạ muốn truyền giáo thiên hạ, ngăn cản đại loạn ba năm tới.
Mà Hứa Thanh Tiêu là vương gia Đại Nguỵ, từng câu từng chữ đều nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu là vương của Đại Nguỵ, trong lòng chấp chứa rất nhiều chuyện triều chính của Đại Nguỵ, lòng hướng về triều chính nhiều hơn.
Về mặt Nho đạo, Hứa Thanh Tiêu chỉ là có thành tựu mà thôi, còn về việc như truyền giáo, có lẽ không ổn lắm, dù sao cũng không để tâm nhiều tới.
Cái cách nói chuyện này của ông ta, Hứa Thanh Tiêu hiểu ngay.
“Không được.”
“Đại Nguỵ không cần tới Thánh nhân mới.”
“Đặc biệt là Thánh nhân có lai lịch không rõ ràng.”
Ngay lập tức, giọng nói của nữ đế vang lên, nàng từ chối luôn.
Đây là câu trả lời của nữ đế, nàng giúp Hứa Thanh Tiêu từ chối người kia.
Đại Nguỵ quả thật không cần tới Thánh nhân mới, có một mình Hứa Thanh Tiêu là được rồi.
Nhưng lời này vừa nói ra, Vương Triều Dương nhăn mày, nhưng hắn ta không nói gì cả, Hoài Ninh thân vương tiếp tục lên tiếng.
“Bệ hạ.”
“Thần hiểu ý của bệ hạ, nhưng có vài lời thần vẫn phải nói ra.”
“Sau những chuyện xảy ra với vương triều Hạo Nhiên, Chu thánh phong ấn thiên hạ, nhưng cũng chỉ có thể phong ấn được ba năm, ba năm sau, liệu sẽ gặp phải đại loạn thế nào, nào có ai dám đảm bảo?”
“Nay vương triều Đại Nguỵ ngày một đi lên, cho dù Bình Loạn vương trị quốc có tốt hơn nữa, liệu có thể ảnh hưởng tới đại cục trong thiên hạ không? Có thể ảnh hưởng tới sức mạnh của thiên địa không?”
“Ba năm sau, thậm chí chỉ hai năm sau, một năm sau, yêu ma nổi dậy khắp nơi trong thiên hạ, nơi nào cũng là mầm hoạ, nếu như vương triều Đại Nguỵ, nếu như vương triều Đại Nguỵ, có thể trong vòng ba năm, bồi dưỡng được số lượng lớn người đọc sách.”
“Đối với Đại Nguỵ mà nói, là lợi ích khó lòng tưởng tượng được, Vương Á thánh cứu trợ chúng sinh trong thiên hạ, mà Bình Loạn vương tập trung trị quốc gia, một chính một phụ, năm năm sau, vương triều Đại Nguỵ sẽ có hi vọng vượt qua tất cả vương triều từ xưa đến nay.”
“Khẩn cầu bệ hạ, suy nghĩ cẩn thận, đừng vì nhất thời kích động.”