“Những lời này của thần không có bất cứ suy nghĩ riêng tư nào, chỉ vì chúng sinh trong thiên hạ, vì chúng sinh của Đại Nguỵ, cũng vì quốc vận của Đại Nguỵ ta.”
“Nếu như bệ hạ cho rằng những lời này của thần không thoả đáng, vậy đành nhờ Bình Loạn vương nghĩ ra cách tốt hơn.”
“Nếu không, đại chiến trong kinh đô Đại Nguỵ, khiến cho sinh linh đồ thán, chính là những gì chư vị muốn nhìn thấy sao?”
“Nếu thật sự như vậy, thần không còn gì để nói.”
Đúng là gừng càng già càng cay.
Lần này Hoài Ninh thân vương, hoàn toàn đứng trên lập trường đạo đức tối cao.
Ông ta lấy chúng sinh trong thiên hạ, chúng sinh ở Đại Nguỵ làm lí do, cực kì coi trọng con đường vì Nho đạo của Vương Á thánh, truyền giáo khắp thiên hạ ở Đại Nguỵ.
Đồng thời cũng để Hứa Thanh Tiêu tiếp tục quản lí chuyện triều chính, trông thì như một chính một phụ, nhưng trên thực tế Hứa Thanh Tiêu ở vương triều Đại Nguỵ vốn đã là nói một là một hai là hai rồi.
Hoàn toàn không có chỗ tốt nào cho Hứa Thanh Tiêu cả, ngược lại làm giảm đi quyền lực của Hứa Thanh Tiêu.
Tới miệng của ông ta, lại trở thành tình huống nhà nhà đều vui.
Hơn nữa lấy chúng sinh trong thiên hạ làm cớ, khiến người ta cho dù trong lòng có suy nghĩ khác, cũng không thể nói ra.
Chiêu này, đúng là rất hiểm.
Hứa Thanh Tiêu lựa chọn triều chính, vậy thì Vương Triều Dương tiếp quản Nho đạo, đường đường chính chính thu nhận đệ tử.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu lựa chọn Nho đạo, vậy thì càng tốt, phiên vương các nơi liền lập tức bắt đầu phân chia quyền lực.
Hai lựa chọn này, Hứa Thanh Tiêu bắt buộc phải lựa chọn một cái cho xong.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng có thể lựa chọn Nho đạo, sau đó ngoài mặt buông bỏ triều chính, nhưng vẫn âm thầm trong bóng tối xử lí quốc gia đại sự.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lén lén lút lút làm vài chuyện nho nhỏ, có lẽ không ai phát hiện ra chuyện gì.
Thực sự muốn làm việc gì lớn, có thể trốn được mấy con mắt này sao?
Đến lúc đó đem chuyện ấy truyền ra ngoài rồi khuyếch đại nó lên, rõ ràng Hứa Thanh Tiêu làm việc vì Đại Nguỵ, nhưng lại bị gắn lên người tội danh không giữ lời hứa.
Sau đó là đủ thứ lời đàm tiếu.
Gì mà, thế này mà là lẽ sống của Thánh nhân ư?
Gì mà, đây là cách làm quân tử sao?
Sau khi Nho đạo thành Thánh, đạo đức cực kì quan trọng, đây cũng có thể xem như hạn chế của Nho đạo.
Thực sự đem chuyện này để chỉ trích ngươi, thiên địa cũng sẽ công nhận nó.
Cũng đâu thể nào nói ra một tràng đạo lí, bản thân làm không được, lại bắt người khác làm theo được đâu?
“Bình Loạn vương, không biết ngài nghĩ thế nào?”
Hoài Ninh thân vương cất lời.
Ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, hỏi như vậy.
Mà trong Thiên địa văn cung.
Vương Triều Dương khẽ cười nhẹ một tiếng, hắn ta cười rất hoà nhã, bởi vì hai lựa chọn này, bất kể là chọn thế nào, đều không ảnh hưởng gì lớn tới hắn ta.
Không thể thực hiện được, thì thôi không nhập cư vào Đại Nguỵ nữa.
Nhưng có thể chia nhỏ quyền lực của Hứa Thanh Tiêu, đối với hắn ta mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Đặc biệt là, làm như vậy có thể báo thù Hứa Thanh Tiêu.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Thanh Tiêu, chờ đợi câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
Là lựa chọn triều chính hay là lựa chọn Nho đạo.
Có điều trong mắt tất cả mọi người, bất kể là Hứa Thanh Tiêu lựa chọn thế nào thì hắn đều thua.
Rất khó nghịch chuyển.
Vương Triều Dương chờ đợi Hứa Thanh Tiêu, Hoài Ninh Thân vương cũng chờ đợi Hứa Thanh Tiêu.
Chờ đợi Hứa Thanh Tiêu lựa chọn.
Mà lúc này.
Bên bầu trời vương phủ.
Hứa Thanh Tiêu đều nhìn sang đây, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, đối với Vương Triều Dương và Hoài Ninh Thân vương, Hứa Thanh Tiêu không hề có bất cứ một chút suy nghĩ nào.
Mạnh như Văn cung mà cũng bị mình diệt, những người này thì tính là gì?
Muốn vào Đại Ngụy để phân tán quyền lực của mình sao?
Hứa Thanh Tiêu chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng. Đối phương có được tên tuổi của thánh tôn thì thật sự cho rằng người đọc sách trong thiên hạ tình nguyện đi theo hắn sao?
Nói tới nói lui không phải muốn làm một vài thủ đoạn mờ ám hay sao?
Nhập hay không nhập, Hứa Thanh Tiêu cũng không đáng kể.
Không nhập, đi đến vương triều Đột Tà thì vẫn có thể làm ra chút thủ đoạn như thường.
Bây giờ có hai lựa chọn.
Triều chính và Nho đạo, Hoài Ninh Thân Vương ước gì mình chọn Nho đạo.
Bây giờ mình mang quốc vận Đại Nguỵ, nếu như không thể tham dự vào chuyện triều chính thì sẽ giống như hổ bị nhổ răng.
Còn Nho đạo, Vương Triều Dương là Vương Triều Dương, mình là mình, làm sao lại tranh đấu, trong chớp mắt cũng không dẫn tới mâu thuẫn gì, tất cả đều cần thời gian.
Nhưng chuyện triều chính này, mỗi ngày đều thay đổi trong nháy mắt, không thể nào chờ mình giải quyết xong chuyện Vương Triều Dương rồi mới xử lý triều chính chứ?
Đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?
Có điều muốn để mình đi vào khuôn khổ như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không kịp đáp ứng.
“Lập hoành nguyện đi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng nói của hắn rất bình tĩnh.
Chỉ nói ra những lời này, đám người có chút khó hiểu, không hiểu ý tứ của Hứa Thanh Tiêu là gì vậy?
Lập hoành nguyện là ý gì?
Đám người nhìn về Hứa Thanh Tiêu, rất nhiều người bày ra ánh mắt khó hiểu.
Vương Triều Dương không hiểu.
Hoài Ninh thân vương cũng không hiểu.
“Lời ấy của Bình Loạn Vương là có ý gì?”
Hoài Ninh Thân vương mở miệng, nhìn Hứa Thanh Tiêu đầy khó hiểu hỏi.
“Ký truyền giáo Thiên Hi.”
“Lập đại hoành nguyện.”
“Mười đại hoành nguyện là được.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng. Đây là yêu cầu của hắn.
Không phải ngươi muốn truyền giáo thiên hạ sao? Không phải ngươi muốn cứu vớt chúng sinh sao?
Được thôi, lập đại hoành nguyện đi.
Không phải ngươi nói ngươi đến truyền giáo thì truyền giáo sao?
Chỉ có lập xuống đại hoành nguyện, trời đất tán thành, như vậy thì cũng sẽ không có người nào chất vấn gì cả, ít nhất thì đây là tốt nhất.
Lần này, Hứa Thanh Tiêu để Vương Triều Dương tự chứng.
Chỉ là lời này nói ra khiến cho Vương Triều Dương không khỏi cau mày.
Hắn ta tới truyền giáo thiên hạ, đây là lời nói thật, nhưng bảo mình lập đại hoành nguyện thì đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?
Lập hoành nguyện thì nhất định phải làm, không làm được thì cũng không sao, nhưng nhất định phải làm.
Hơn nữa lập hoành nguyện thì cũng không có quá nhiều chỗ tốt, đơn giản chính là cảm ứng thiên địa rồi sau đó tuỳ tiện ban thưởng cho ngươi một chút phúc phận.
Người bình thường đạt được thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn ta thân là Á Thánh thì không cần thứ này.
Vậy nên không bù được mất.