Chủ yếu nhất là nếu như mình lập đại hoành nguyện thì người được lợi nhất chính là Đại Nguỵ vương triều.
Có người lập xuống hoành nguyện, nhất là loại đại hoành nguyện như thế này thì đương nhiên sẽ khiến cho quốc vận tăng cường, có chỗ tốt vô hạn.
Chẳng khác gì nói, mình truyền giáo thiên hạ thì thôi đi, còn muốn lập xuống hoành nguyện để làm công cho Đại Nguỵ sao?
Vương Triều Dương không tính nguyện.
Không ai tình nguyện cả, đồ đần cũng không.
Chỉ có điều một chiêu này của Hứa Thanh Tiêu lập tức khiến cho không ít người nói tốt trong lòng.
Vốn dĩ Hứa Thanh Tiêu yếu thế, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng bây giờ, Hứa Thanh Tiêu lấy lùi làm tiến, cho phép Vương Triều Dương vào Đại Nguỵ ở, truyền giáo thiên hạ.
Người này với Hứa Thanh Tiêu mà nói, đơn giản chính là nhiều thêm một kẻ địch, nhưng vấn đề là Đại Nguỵ là thiên hạ của ai? Là thiên hạ của Nữ Đế.
Nữ Đế là người của ai?
Là người của Hứa Thanh Tiêu.
Cứ như vậy, Vương Triều Dương vào Đại Nguỵ ở, đơn giản chính là muốn tạo ra một chút phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng hắn ta cần phải lập đại hoành nguyện để chứng minh mình vì muốn truyền giáo thiên hạ.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu lấy lùi làm tiến, để cục diện trực tiếp chuyển đổi, trước mắt mà nói thì cực kỳ bất lợi với Vương Triều Dương.
“Vì sao Bản thánh lại phải lập đại hoành nguyện?”
Vương Triều Dương mở miệng. Hắn không muốn lập đại hoành nguyện.
“Bình Loạn Vương, Vương Á Thánh tình nguyện đến Đại Nguỵ truyền giáo đã là chuyện mừng, sao lại còn muốn ép buộc Á Thánh lập hoành nguyện chứ?”
“Chuyện này có hơi không ổn đó?”
Hoài Ninh Thân vương mở miệng nói vậy.
Chỉ là khi những lời này được nói ra, Hứa Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng.
Theo tiếng hừ lạnh vang lên.
Trong chốc lát, Tiên nho Võ tam trọng uy nghiêm đánh thẳng đến, nhục thân của Hoài Ninh Thân vương lập tức rung động, khí huyết quay cuồng.
Hắn là cường giả tam phẩm võ đạo.
Nhưng vấn đề là không chịu nổi người trẻ như Hứa Thanh Tiêu. Mặc dù Hứa Thanh Tiêu cũng là tam phẩm, nhưng Hứa Thanh Tiêu là tuyệt thế Võ Thánh. Dưới một chiêu uy áp.
Cơ bản Hoài Ninh Thân vương không chống đỡ được.
Chỉ có điều trong khoảnh khắc đó, Vương Triều Dương tựa hồ cảm ứng được, hắn hừ nhẹ một tiếng, hóa giải luồng uy áp giúp Hoài Ninh Thân vương.
Trong nháy mắt.
Hoài Ninh Thân vương hít sâu một hơi, trong thân thể hắn khí huyết cuồn cuộn dâng trào, điều này thật sự không dễ chịu gì cho cam, tuy hắn là tam phẩm, nhưng tuổi cũng đã già, có thực lực tam phẩm nhưng chỉ có thể xếp chót trong tam phẩm mà thôi.
Hắn bị thương trước khí thế của Hứa Thanh Tiêu.
Cũng may là có vương triều dương ra mặt giúp chính mình hóa giải.
“Chớ nói những điều vô nghĩa.”
“Lập chí nguyện to lớn, vào Đại Ngụy truyền giáo.”
“Không lập. Vậy thì khai chiến toàn diện thôi.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn giữ ngữ khí điềm đạm, hắn không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Nếu như quyết định lập đại hoành nguyện, tự chứng bản thân, nói cách khác, toàn diện khai chiến, mặc dù sẽ phải đón nhận rủi ro cực lớn nhưng Hứa Thanh Tiêu sẽ không thể buông tha đối phương như vậy.
Nói một câu không dễ nghe.
Nơi này là địa phương nào chứ?
Nơi này là Đại Ngụy kinh đô, là trái tim của vương triều Đại Ngụy.
Vương Triều Dương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi ư?
Không chiến, là bởi vì nếu xảy ra chuyện như vậy, sẽ phải trả giá nhiều điều, có thể hy sinh để đàm phán.
Trên đời này sao có thể muốn gì được nấy, không cần trả giá, đưa tay là hái được quả đào.
Hứa Thanh Tiêu sẽ bỏ qua hắn sao?
Đáp án rất rõ ràng.
“Vậy bản thánh cũng muốn coi thử, ngươi sẽ khai chiến toàn diện như thế nào.”
Vương Triều Dương cũng không phải người yếu vía.
Lập đại hoành nguyện, vậy không phải tìm chết sao?
Vô duyên vô cớ gia tăng quốc vận cho vương triều Đại Ngụy?
Ăn no không có chuyện gì làm? Tưởng ta là đại thiện nhân sao?
Chiêu này của Hứa Thanh Tiêu rất độc, lấy lui làm tiến, ngược lại khiến Vương Triều Dương rơi vào thế bị động.
Vương Triều Dương cũng rất thẳng thắn, hắn đang muốn coi thử Hứa Thanh Tiêu sẽ khai chiến toàn diện kiểu gì.
Quốc vận Đại Ngụy, một cường giả nhất phẩm tiên đạo, còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Có thể gây ra tổn hại cho Văn cung, nhưng muốn triệt để phá hủy Văn cung thì vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Hai món Thánh Khí sống lại, cũng vẫn không đủ.
Cho nên hắn tự tin đến cực độ.
Hắn đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập nét khinh miệt, hắn cất tiếng nói.
“Hứa Thủ Nhân.”
“Thánh Khí trong Văn cung đã hoàn toàn sống lại.”
“Thiên địa văn cung, đã đứng vững trên mảnh đất bất bại, ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết được, tổ phụ của bản thánh rốt cuộc mạnh đến nhường nào.”
“Nếu khai chiến toàn diện, người gặp xui xẻo chỉ có Đại Ngụy, cùng với thương sinh thiên hạ .”
“Muốn bản thánh lập đại hoành nguyện, ngươi xứng ư?”
Vương Triều Dương tự tin vô cùng.
Bên trong Văn cung, hai chiếc Thánh Khí thực sự đang tràn ngập từng đợt từng đợt thánh uy, đã hoàn thành sống lại.
Hoài Ninh Thân vương đã giúp hắn kéo dài đủ thời gian.
Mới vừa rồi cái gọi là hoà đàm, cũng chỉ vì kéo dài thời gian, hiện tại đã đủ thời gian rồi, hắn hoàn toàn không sợ gì nữa.
Trước đó, Long đỉnh Đại Ngụy cộng thêm một vị tiên đạo nhất phẩm khiến hắn còn có chút e dè.
Nhưng hiện tại Thánh Khí đã âm thầm phục hồi sống lại, đã trở thành bất bại, tất nhiên hắn không còn sợ gì nữa.
Chỉ là, đối mặt với những lời Vương Triều Dương vừa nói, Hứa Thanh Tiêu chỉ thở dài thật sâu.
Hắn không muốn nhiều lời.
Thật sự không muốn lãng phí nước miếng.
“Ta là Hứa Thanh Tiêu.”
“Hôm nay, ngụy thánh Vương Triều Dương, tiến đến Đại Ngụy kinh đô, miệt thị hoàng quyền, dựa vào Thiên địa văn cung, hoành hành ngang ngược, bản vương xin hứa, nếu ai có thể tru sát Vương Triều Dương, bản vương sẽ tặng cho kẻ đó thiên địa kinh văn, một nửa thiên Đạo Đức Kinh.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Giọng hắn vô cùng bình tĩnh lãnh đạm, nhưng ngữ khí lại cực kỳ tự tin.
Lời này vừa cất lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, long trời lở đất.
Tu sĩ tiên đạo, ai nấy đều biến sắc ngay lập tức.
Đặc biệt là những cường giả tiên đạo vừa ra tay, bọn họ thà đắc tội một vị á thánh, cũng nguyện ý trợ giúp Hứa Thanh Tiêu là vì cái gì? Còn không phải là vì bản Đạo Đức Kinh sao?
Chỉ là bọn hắn cũng biết, ra tay tương trợ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có thể kết thành một mối thiện duyên, Hứa Thanh Tiêu không thể lấy Đạo Đức Kinh ra.
Đây chính là thiên địa cổ kinh, ít nhất lấy trước mắt tới nói, là kinh thư đệ nhất
từ xưa đến nay.