Đây chính là thiên địa cổ kinh, ít nhất lấy trước mắt tới nói, là kinh thư đệ nhất
từ xưa đến nay.
Môn đồ tiên đạo, ai mà không muốn có?
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu lại lấy nửa thiên đầu của Đạo Đức Kinh ra làm phần thưởng, mục đích là muốn lấy mạng của Vương Triều Dương?
Hành động này cũng hung ác thật đó.
“A, ngươi dùng thủ đoạn nàysao?”
“Ngươi thật sự xem thường nhất phẩm rồi đó.”
Vương Triều Dương lên tiếng, hắn không ngờ tới thủ đoạn của Hứa Thanh Tiêu chính là chiêu này?
Đưa ra nửa thiên kinh văn? Sau đó để nhất phẩm tiên môn ra tay?
Hắn làm như vậy chẳng phải không xem nhất phẩm tiên môn ra gì? Chẳng phải đang coi như ăn mày sao?
Không phải Vương Triều Dương không hiểu, hắn cũng nhìn thấy dị tượng vừa rồi của Hứa Thanh Tiêu, mây tía dâng dâng, dị tượng liên tục.
Nhưng trong mắt hắn, loại dị tượng này, so sánh với Nho đạo, đơn giản chỉ là một thiên cổ thơ từ thôi.
Thiên cổ thơ từ có thể làm vô số văn nhân người đọc sách khiếp sợ, nhưng sao có thể làm một tôn Văn thánh khiếp sợ được chứ?
Nhất phẩm tiên môn so ra còn kém hơn Văn thánh, nhưng cũng coi như tiến gần tới Văn thánh.
Nói cách khác, có người đọc sách cầm một thiên cổ danh thơ, sau đó nói với tất cả Á thánh, Văn thánh nói ai giúp ta giết hắn, ta sẽ cho người đó nửa quyển.
Chuyện này có buồn cười không?
Cực kỳ buồn cười.
Hứa Thanh Tiêu thật sự là quá xem rẻ nhất phẩm.
Nhưng ngay khi Vương Triều Dương vừa nói xong lời này, một bóng người chợt xuất hiện, là một ông lão tuổi đã già, thoạt nhìn vô cùng tang thương, mặc một bộ trường bào màu xanh lá rất mộc mạc.
Nhưng mà ánh mắt của lão lại ẩn chứa mũi nhọn, giống như một thanh tiên kiếm đã rỉ sắt, cực kỳ bất phàm.
“Ra mắt trưởng lão.”
Lúc này, giọng nói của Kiếm Nguyên vang lên, sau khi hắn nhìn thấy đối phương xuất hiện thì lập tức đi qua, có vẻ vô cùng cung kính, tôn xưng một tiếng trưởng lão.
“Kiếm Vô Cực.”
“Đây là cường giả nhất phẩm của Trảm Thiên kiếm tông, Kiếm Vô Cực, được xưng là nửa bước Kiếm Thần.”
“Nhất phẩm của Trảm Thiên kiếm tông tới sao?”
“Hai tôn nhất phẩm?”
“Đạo Đức Kinh của Hứa Thanh Tiêu có ý nghĩa cực lớn, đối với tiên môn mà nói thì giá trị bất phàm, chỉ là không ngờ tới có thể khơi gợi được nhất phẩm Trảm Thiên kiếm tông, liên tiếp xuất hiện hai vị nhất phẩm, thật đúng hiếm thấy đó nha.”
Trong kinh đô, không ít người kinh ngạc, có người nhận ra đây là ai, nói ra thân phận của đối phương.
Trong khoảng thời gian ngắn đã dẫn tới không ít tiếng ồn ào và xuýt xoa kinh ngạc.
Sau khi cường giả nhất phẩm Trảm Thiên kiếm tông xuất hiện, trong hoàng cung, đám người Nữ đế càng thêm an tâm.
Thần sắc của Hoài Ninh Thân vương lại có phần không được dễ coi mấy.
Vốn dĩ hắn đang ý đồ bức Hứa Thanh Tiêu đến tuyệt cảnh, bất luận Hứa Thanh Tiêu lựa chọn điều gì, hắn đều có thể áp chế Hứa Thanh Tiêu, nhưng thật sự không thể ngờ được, Hứa Thanh Tiêu lấy lui làm tiến, biến khách thành chủ.
Muốn buộc Vương Triều Dương phải lập hoành nguyện, thậm chí dùng một thiên kinh văn để mời đến vị nhất phẩm thứ hai.
Khiến cục diện trong nháy mắt trở nên chuyển biến xấu đối với mình.
“Trảm Thiên kiếm tông Kiếm Vô Cực, ra mắt Hứa thánh.”
“Xin hỏi tiểu hữu, những lời mới vừa rồi mà ngươi nói là thật chứ?”
Kiếm Vô Cực lên tiếng, lão không hề tỏ vẻ làm giá gì hết, ngược lại sắc mặt rất hòa nhã, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói như thế.
“Tất nhiên là thật.”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, cũng hướng về phía đối phương khẽ hành lễ kính, đồng thời trả lời với giọng điệu chắc nịch.
=“Được.”
Kiếm Vô Cực gật gật đầu, ngay sau đó, lão xoay người lại, nhìn Vương Triều Dương.
Cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Vô Cực, Vương Triều Dương vẫn như trước không hề lo sợ.
Chỉ là, hắn không muốn lại trêu phải một vị nhất phẩm, vì vậy Vương Triều Dương chậm rãi mở miệng.
“Ta là hậu đại của đại thánh nhân, chỉ mà một quyển Đạo kinh thôi, đại thánh nhân đã từng nghiên cứu Đạo giáo tiên pháp, có lẽ bản thánh cũng có thể lấy ra một bộ kinh văn.”
“Kinh văn mà Hứa Thanh Tiêu minh khắc cũng có khả năng chính là của đại thánh nhân, nếu tiền bối muốn, bản thánh cũng có thể lấy ra dùng chung.”
Vương Triều Dương lên tiếng, lúc này không phải lấy lòng, mà là muốn chứng minh thân phận cũng như năng lực của bản thân.
Oanh.
Đáng tiếc chính là, Kiếm Vô Cực không nói thêm lời thừa nào nữa, ánh mắt lão hóa thành hai luồng kiếm khí vô cùng.
Hung hăng bổ vào giữa Thiên địa văn cung.
Trong phút chốc, văn cung chấn động, xuất hiện hai vệt kiếm đáng sợ, chỉ là Văn cung cũng nhanh chóng tự khôi phục lại như cũ.
tự mình chữa trị.
Sắc mặt Vương Triều Dương đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Đối phương căn bản không thèm để ý tới mình, vừa bước tới liền ra chiêu?
Thật sự cho rằng hậu đại của đại thánh nhân thì không biết nổi giận sao?
Thật sự không xem đại thánh nhân ra gì sao?
Nhưng không đợi hắn tiếp tục mở miệng.
Không gian vặn vẹo.
Lại một bóng người nữa xuất hiện.
Cũng là một ông lão giả, nhưng trẻ hơn một chút so với Kiếm Vô Cực, có vẻ tuổi già sức yếu, cầm một cây quải trượng, mỗi bước đi như có sen hồng nở rộ, xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
“Lão phu Như ý khí tông thái thượng trưởng lão, Trần Nguyên, ra mắt Hứa thánh.”
này lại là một vị nhất phẩm.
Mọi người chấn động, nhưng không kịp nói cái gì, giữa vòm trời, trong nháy mắt, xuất hiện ba hư ảnh.
Sau đó ba hư ảnh bước ra từ hư không.
“Là cường giả nhất phẩm của Thiên Cốc đan tông.”
“Nhất phẩm của Quy Nguyên trận tông cũng tới?”
“Còn có cả nhất phẩm của Thái Thương phù tông?”
“Ôi, sao sáu tôn nhất phẩm đều tới rồi?”
“Họ đang muốn làm gì vậy? Thật sự muốn tiến hành đại chiến sao?”
“Muốn khơi mào đại chiến nhất phẩm sao?”
“Sáu tôn nhất phẩm, thất đại tiên môn không hổ là tiên môn đứng đầu thiên hạ, đều có cường giả nhất phẩm, trong sáu hệ thống, cũng chính là nho đạo tệ hại nhất, không có lấy một nhất phẩm.”
“Sáu vị nhất phẩm đều tới? Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.”
“Ôi, một thiên kinh văn lại có thể khiến cho sáu vị nhất phẩm đồng thời xuất hiện? Đạo Đức Kinh này thật sự tốt như vậy sao?”