Ai nấy đều cảm thán, có thể trong một khoảng thời gian nhìn thấy được sự xuất hiện của sáu vị nhất phẩm, đây quả là một điều cực kì hiếm có.
Không ít người tỏ vẻ kinh ngạc, bình thường muốn nhìn thấy một vị tu sĩ Tiên đạo nhất phẩm còn khó, nay lại có thể có tới sáu vị.
Hơn nữa bọn họ xuất hiện ở đây, bởi vì Đạo đức kinh, việc này sao có thể không khiến người đời tò mò cho được, Đạo đức kinh tốt đến thế ư?
Dị tượng vừa nãy, bách tính kinh đô đều đã nhìn thấy rồi, các phe thế lực cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của dị tượng.
Nhưng dị tượng của Hứa Thanh Tiêu nhiều quá đi, hắn đã làm rất rất nhiều chuyện, cho nên theo bản năng có chút chai lì rồi.
Không để ý tới lắm.
Nhưng cùng với sự giáng lâm của sáu vị nhất phẩm ở nơi này, bọn họ bỗng nhiên ý thức được rằng, Đạo đức kinh này, tuyệt đối không phải đơn giản như những gì bọn họ tưởng tượng.
Trong khoảnh khắc.
Sự xuất hiện của sáu vị nhất phẩm, khiến sắc mặt của Vương Triều Dương trở nên vô cùng khó coi.
Hắn ta tự tin là một nhẽ, nhưng luận về sức mạnh vẫn phải thực tế.
Bất kể là tự tin hay là sức mạnh, một phần bởi vì bản thân hắn ta là Á thánh, nhưng phần lớn lại bởi vì có Thiên địa văn cung.
Chỉ cần có Thiên địa văn cung, hắn ta xem như bất khả chiến bại.
Nhưng bây giờ, sáu vị nhất phẩm xuất hiện, khiến hắn ta cảm nhận được một áp lực vô cùng lớn.
Một bên là Long đỉnh Đại Nguỵ, một bên là sáu vị nhất phẩm, hơn nữa Đại Nguỵ còn có tới hai vị nhất phẩm Võ giả, mặc dù tạm thời không có mặt ở Đại Nguỵ, nhưng vào thời điểm mấu chốt, lỡ như bọn họ trở về thì đúng là đi đời nhà ma thật.
Không.
Nào có cần tới nhất phẩm Võ giả làm gì chứ.
Có sáu vị tu sĩ Tiên đạo nhất phẩm ở đây, hắn ta đã gồng không nổi rồi.
Hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
Ngay lập tức, lần đầu tiên Vương Triều Dương nhăn mày, hắn ta nhíu chặt chân mày, suy nghĩ cách giải quyết, đồng thời trong lòng vô thức sinh ra chút hối hận.
Bản thân vì cái gì lại phải đến kinh đô Đại Nguỵ chứ?
Nếu như ở ngoài kinh đô Đại Nguỵ, có lẽ còn có cách trốn thoát, nhưng bây giờ chạy không nổi nữa rồi.
Có Quốc vận Chân long Đại Nguỵ ở đây, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Cũng chính vào lúc này.
Đột nhiên, nhất phẩm cường giả của Như Ý khí tông, giọng nói của Trần Nguyên vang lên.
“Hứa thánh, có phải chỉ cần giết Vương Triều Dương, ngài liền đồng ý cho bọn ta mượn đọc nửa đầu của Đạo đức kinh không?”
Giọng nói của Trần Nguyên cất lên, ông ta lại hỏi Hứa Thanh Tiêu thêm lần nữa.
Cũng coi như lần quyết định cuối cùng.
Dù sao kẻ địch phải đối diện, cũng là Á thánh Nho đạo, những tên thế này nếu như trong tình huống không cần thiết, tất nhiên không thể tuỳ tiện đắc tội được.
Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu bằng lòng cho bọn họ mượn xem Đạo đức kinh.
Đừng nói tới một tên Vương Triều Dương, cho dù thực sự có một vị Thánh nhân đến, bọn họ cũng dám giết.
“Chư vị.”
“Hứa mỗ trước nay chưa từng nói đùa.”
“Tiêu diệt nguỵ thánh Vương Triều Dương, bản vương nói được làm được.”
Hứa Thanh Tiêu trông rất bình tĩnh nói.
Có thể trong mắt người khác, chẳng qua chỉ là một cuốn văn kinh mà thôi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu biết, Đạo đức kinh là nền tảng của vạn loại kinh, thế lực Tiên môn ai lại không muốn có?
Hứa Thanh Tiêu khắc bộ Đạo đức kinh này, thực ra còn một nguyên nhân khác, đó là mượn bộ kinh văn này để khống chế Tiên môn.
Biến tất cả Thất đại Tiên môn đều trở thành con cờ trong tay hắn, cho dù không thể biến chúng trở thành quân cờ, cũng có thể lôi kéo bọn họ đứng trên cùng trận doanh với hắn.
Trước mắt, điều duy nhất khiến Hứa Thanh Tiêu thất vọng chính là Thất tinh Đạo tông từ đầu tới cuối đều không hề lộ diện.
Thất đại Tiên môn, chỉ có sáu môn phái bị dẫn dụ, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, Thất tinh Đạo tông đang nghĩ cái gì.
Không ai có thể chống lại sự mê hoặc của Đạo đức kinh.
Điều này, khiến Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
Nhưng loại tò mò này tạm thời không tính tới, việc quan trọng cần làm trước là giải quyết cho xong chuyện này rồi tính tiếp.
“Được, nếu Hứa thánh đã nói như vậy, lão phu tin ngươi.”
Trần Nguyên cất lời, tiếp theo ông ta nhìn về phái năm vị nhất phẩm còn lại.
“Chư vị, muốn cùng nhau lên, hay đánh từng người một?”
Giọng điệu của ông ta rất chậm rãi, lại đưa mắt nhìn về phía Thiên địa văn cung.
“Nói cái gì vậy.”
“Cùng nhau ra tay.”
“Đánh nhanh thắng nhanh, lẹ lẹ còn đọc kinh.”
Kiếm Vô Cực nói, ông ta không thích dài dòng, lúc này ông ta đưa tay ra, ngay lập tức gió đổi mây dời, một thanh tiên kiếm màu xanh lục nhạt xuất hiện trong tay ông ta.
Tiên kiếm vô cùng bén nhọn, phát ra kiếm uy ngất trời trong tay ông ta.
Giờ phút này, Kiếm Vô Cực giống như một thanh kiếm tiên cực phẩm, khí thế liên tục tăng nhanh, Thiên uy nhất phẩm nồng đậm, tất cả mọi người ở kinh đô đều cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp này.
Tu sĩ tiên đạo, mạnh nhất quả vẫn là kiếm tu.
Là sự tồn tại hoàn mỹ duy nhất có thể so sánh với Võ đạo, cho nên về cơ bản đa số Tiên môn đều tu luyện kiếm đạo.
Đây là cách nhanh nhất cũng là cách hiệu quả nhất.
Đùng! Đùng! Đùng!
Kiếm Vô Cực phi về phía Thiên địa văn cung, không chút nhân nhượng chém xuống.
Cả toà văn cung phóng ra vô số những chùm sáng, ngăn cản đường kiếm khí đáng sợ này.
Mà dưới sự tấn công của kiếm khí, văn cung không ngừng rung lắc, cuối cùng vẫn không thể ngay lập túc ngăn cản được Tiên đạo Thiên uy của Kiếm Vô Cực.
“Giết.”
Vô Trần Đạo nhân cũng không lằng nhằng thêm câu nào, ông ta kết kiếm quyết,hoá thành Thái thượng Chu ma kiếm.
Kiếm khí đáng sợ ập xuống, ác liệt chém xuống toà Thiên địa văn cung, những tàn lửa bay đầy trời, chiếu sáng cả vùng trời.
Đùng ầm ầm.
Thiên địa văn cung rung lắc liên tục.
Mà bốn vị nhất phẩm còn lại cũng tiếp tục lựa chọn ra tay. Bọn họ không còn do dự thêm gì nữa, không cho Vương Triều Dương có cơ hội giải thích, muốn phá vỡ Thiên địa văn cung trước.
Tiêu diệt Vương Triều Dương, đoạt được Đạo đức kinh.
Tuy nhiên.
Chính vào lúc này, phía trong văn cung, có hai luồng thánh quang chiếu thẳng lên trời, đây là thánh khí.
Chính vào lúc này năm bóng hư ảnh Thánh nhân trên văn cung được kích hoạt, ngăn cản công kích của sáu vị Tiên đạo nhất phẩm.