Vương Triều Dương siết chặt nắm đấm, Tiết nhiên chính khí trong người hắn ta cuồn cuộn như sóng thần, liên tục truyền vào văn cung.
Ba ngàn Đại Nho cũng như vậy.
Chỉ có điều, so với Vương Triều Dương nhìn có vẻ có chút thong dong, sắc mặt của ba ngàn Đại Nho ai nấy đều đỏ lên, trông vô cùng khó chịu.
“Các ngươi thân là nhất phẩm Tiên đạo, đáng lẽ phải có chúng sinh thiên hạ trong lòng, nào có ngờ rằng chỉ vì một cuốn kinh văn, lại dám đồ sát Á thánh.”
“Hơn nữa còn muốn phá huỷ Thiên địa văn cung, các ngươi có còn là tu sĩ chính đạo nữa hay không?”
“Trong lòng các ngươi còn có chúng sinh nữa hay không?”
Vương Triều Dương tức giận nói.
Ngoài mặt hắn ta trông có vẻ vô cùng ung dung, nhưng trên thực tế đã phải gánh trên mình áp lực vô cùng lớn, ngón tay của hắn ta khẽ run.
Văn cung căn bản không thể chịu đựng được sức công phá của sáu vị Tiên đạo nhất phẩm.
Grào.
Không một ai đáp lời Vương Triều Dương, ngược lại chỉ có Long đỉnh Đại Nguỵ trực tiếp hoá thành một con chân long màu đen, một trảo hung ác đập mạnh lên văn cung.
Cả toà văn cung vang lên tiếng ầm ầm, năm bóng hư ảnh của Thánh nhân lúc này quả thực lực bất tòng tâm, không cách nào xử lí được chân long của Đại Nguỵ.
Vụt.
Sau khi lãnh một chưởng của Chân long quốc vận, ba ngàn Đại Nho đồng thời nôn ra máu, đau đến chết lặng.
Mà cũng vào lúc này, Vương Triều Dương mới hoàn toàn cảm nhận được chút sợ hãi.
Cứ tiếp tục thế này.
Thiên địa văn cung thật sự không trụ nổi nữa.
“Hứa Thủ Nhân.”
“Ngươi thực sự không sợ ta dùng toàn lực đối chiến với ngươi sao?”
“Nếu bản thánh thực sự đi đến bước đó, Thánh khí hoàn toàn nhập vào văn cung, sẽ kích hoạt tuyệt thế thánh trận.”
“Đến lúc đó, kinh đô Đại Nguỵ sẽ bị san thành bình địa, ngàn vạn dặm không mọc được ngọn cỏ, ngươi có dám chịu trách nhiệm cho việc này không?”
Vương Triều Dương khó khăn gánh vác áp lực lớn nhường này, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì.
Nhưng những gì hắn ta nói, cũng không phải là giả.
Nếu thực sự đến bước ấy, vậy chính là kẻ sứt càng kẻ gãy gọng.
“Giết.”
Nhưng đáng tiếc là.
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu cực kì cứng rắn.
Đâu ra mà nhiều lời như vậy.
Sáu vị nhất phẩm đều đã tới rồi, chẳng lẽ không giết nổi một tên Á thánh?
Vậy chẳng phải thành trò cười hay sao?
Grào.
Quốc vận Chân long Đại Nguỵ lại hạ xuống một vuốt nặng nề nữa lên văn cung.
Sức mạnh quốc lực khổng lồ.
Cũng là sức mạnh của Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp ập về phía người Vương Triều Dương.
Lúc này, toàn thân Vương Triều Dương rung lên một hồi, hắn ta cũng dùng toàn lực đáp trả Hứa Thanh Tiêu một quyền.
Một quyền này, khiến xương cốt trong cơ thể hắn ta bị đánh gãy mất mười cái.
Có điều Vương Triều Dương đã đạt tới cảnh giới Nhị phẩm Chí tôn rồi, loại thương tích thể này có thể ngay lập tức phục hồi về trạng thái ban đầu.
Nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó, chẳng qua Vương Triều Dương có thể nhịn được.
“Trảm Thiên chu ma kiếm.”
Xoẹt.
Cũng vào lúc này, Kiếm Vô Cực đã tung ra toàn bộ sức mạnh của mình, một đạo kiếm quang tập hợp tinh thần khí của ông ta.
Sức mạnh không gì cản nổi cứ vậy chém thẳng xuống.
Phía bắc văn cung, một vết kiếm rợn lòng người hiện ra, toàn bộ phần phía bắc đều bị đánh vỡ.
“Đánh vào hướng vết kiếm này, đừng để văn cung có cơ hội phục hồi.”
Vô Trần đạo nhân hét lớn một tiếng, Thái thượng kiếm quyết giết đến, kiếm khí dồi dào chém thẳng xuống vết kiếm kia.
Đùng đùng đùng.
Thiên địa văn cung rung động mỗi lúc một nhiều, trấn động kinh người.
Mà Vương Triều Dương cũng gục xuống, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trông khó coi đến cực điểm.
Hắn ta cùng văn cung liên kết với nhau, nếu như văn cung thực sự bị phá huỷ, hắn ta cũng cách cái chết không bao xa nữa.
Đồng quy vu tận.
Không phải không thể.
Chỉ là không cần thiết.
Hắn ta không muốn chết ở chỗ này.
Càng không muốn chết dưới tay Hứa Thanh Tiêu.
Hắn ta vẫn còn những việc chưa được làm.
Mà người đứng phía sau hắn ta, cũng không cho phép hắn ta chết.
Cho nên.
Mặc dù uỷ khuất.
Mặc dù khó chịu.
Mặc dù tức giận.
Nhưng đến cuối cùng Vương Triều Dương vẫn phải nhịn xuống, hắn ta đã nhún mình rồi.
“Dừng tay.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Bây giờ bản thánh rời khỏi Đại Nguỵ, không truyền giáo thiên hạ nữa.”
Vương Triều Dương lớn tiếng nói, đây là câu trả lời của hắn ta.
Hắn ta vẫn là không muốn đao to búa lớn nữa.
Thà rằng rời khỏi Đại Nguỵ.
Song, câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu cũng vang lên.
“Không được.”
“Nói truyền giáo thiên hạ, thì phải truyền giáo thiên hạ.”
“Chư vị tiền bối, trước khi bàn cho xong chuyện này, đừng dừng tay.”
Hứa Thanh Tiêu thẳng thừng từ chối, đồng thời cũng nhắc nhở đám người Kiếm Vô Cực không được dừng tay.
Cùng với câu trả lời như vậy của Hứa Thanh Tiêu.
Cơ thể của Vương Triều Dương quả thật nhịn không được mà run lên.
Đây là bị chọc tức đó.
Càng lúc càng tức điên lên được.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ngươi, thực sự muốn đồng quy vu tận sao?”
Vương Triều Dương thực sự đã nổi đoá lên rồi.
Hắn ta nào có phải chịu thiệt thòi như vậy bao giờ?
Lúc này.
Hắn ta cũng tức đến mất kiểm soát rồi, nghĩ tới việc cùng liều mạng luôn.
Trong khoảnh khắc này, có không ít người nhăn mày, bọn họ vẫn là thực sự không muốn phải đi tới bước đường kia.
Cho dù là Hứa Thanh Tiêu, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong cách nghĩ của Vương Triều Dương.
Chỉ là.
Cũng chính vào lúc này.
Một giọng nói quen thuộc vang tới tận kinh đô.
“Hôm nay lão phu muốn xem thử xem.”
“Ngươi định đồng quy vu tận thế nào.”
Sau khi giọng nói kia vang lên, Hứa Thanh Tiêu, nữ đế, văn võ bá quan, cùng rất nhiều người hiện ra vẻ vui mừng.
Đây là giọng nói của Ngô Minh.
Sau khi giọng nói của Ngô Minh vang lên.
Trong lúc nhất thời, thiên uy của võ đạo nhất phẩm tràn ngập.
Trấn áp Thiên Địa Văn cung.
Mọi người nhìn qua tất cả những chuyện đang xảy ra, vẻ mặt chết lặng.
Sáu vị tiên đạo nhất phẩm.
Một vị võ đạo nhất phẩm.
Lại thêm cả Long đỉnh Đại Ngụy, lần này Vương Triều Dương còn không chết nữa sao?
Không ai ngờ Hứa Thanh Tiêu lại có thể mời nhiều viện trợ đến như vậy.
Bảy vị nhất phẩm đấy.
Thế này là đang muốn làm gì đây?
Muốn chọc thủng trời hay sao?
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Trông thấy Ngô Minh xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu lập tức lộ ra nét vui mừng.
Mặc dù cường giả tiên đạo đến giúp đỡ hắn nhưng phần lớn là vì Đạo Đức kinh.
Nhưng Ngô Minh thì không giống như vậy, ông là sư phụ của hắn, sẽ giúp hắn một cách vô điều kiện.