“Thủ Nhân, bảo vệ bản thân cho tốt, chuyện còn lại cứ giao cho vi sư.”
Ngô Minh nói với vẻ lạnh nhạt, ánh mắt của ông lại nhìn về phía Thiên địa văn cung.
Nói thật thì Ngô Minh có hơi tức giận.
Ông ta đi ra từ ma quật, tất sẽ có một sự nguy hiểm nhất định.
Nhưng mà thế này cũng không còn cách nào rồi, đồ đệ đang gặp phải chuyện thế này, thân làm sư phụ tất nhiên không thể không đến được.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là vì Triệu Nguyên sẽ đến ma quật ngay thôi.
Có ông ta ở đó, cũng không cần phải lo lắng gì.
Trong Thiên địa văn cung.
Sau khi Ngô Minh đến, thế cục đã xảy ra sự biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Sắc mặt Vương Triều Dương cũng trở nên vô cùng khó coi.
Bảy vị nhất phẩm, hắn dùng cái gì để đấu?
Giữa đôi bên vốn đã không tồn tại cái gì gọi là công bằng hay không công bằng.
Nếu thật sự muốn khai chiến thì hắn chắc chắn sẽ táng thân tại nơi này, có liều chết thì chẳng qua cũng chỉ gây nên sự ảnh hưởng với kinh đô Đại Ngụy mà thôi.
Nhưng thế thì có ích gì?
Đám dân đen này chết thì chết, sao có thể so được với mình?
Hít sâu một hơi.
Vương Triều Dương biết, đại thế đã mất.
“Hứa Thủ Nhân.”
Vương Triều Dương lên tiếng, không có phẫn nộ mà thay vào đó là sự bình tĩnh, hắn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói.
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn qua, vẻ mặt hờ hững.
“Ta đồng ý yêu cầu của ngươi.”
“Lập mười đại hoành nguyện.”
Câu này dường như là lời mà Vương Triều Dương cắn răng nói ra.
Mười đại hoành nguyện, đây đúng thật là làm không công cho Đại Ngụy, tăng cường quốc vận cho Đại Ngụy còn bản thân thì chẳng chiếm được lợi ích gì.
Hắn rất khó chịu, mất cả chì lẫn chài.
“Hai mươi đại hoành nguyện.”
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lạnh nhạt lên tiếng.
Trước đó là mười đại hoành nguyện, bây giờ phải lập hai mươi đại hoành nguyện cho ta.
“Hứa Thủ Nhân, ngươi đừng có quá đáng.”
“Mười đại hoành nguyện đã đủ lắm rồi.”
Vẻ mặt Vương Triều Dương khó coi vô cùng, hắn đã đồng ý mười đại hoành nguyện, không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại còn lên giá ngay tại chỗ?
Đây không phải là đang làm khó người thật thà hay sao?
Ầm.
Chưa đợi Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, Ngô Minh đã đập một bạt tay lên Văn cung.
Vô Cực Kiếm rút kiếm chém tới, các cường giả nhất phẩm còn lại cũng lần lượt ra tay.
Chân long quốc vận cũng ngo ngoe rục rịch.
Rầm rầm rầm.
Thiên địa văn cung rung động không yên, ba ngàn đại nho bị một bạt tay của Ngô Minh đánh đến nổi khí huyết quay cuồng, ai nấy đều khó chịu nôn ra máu.
Đến cả Vương Triều Dương cũng cảm thấy máu huyết trong cơ thể đang sôi lên, sắc mặt đỏ bừng, nhất định đã bị nội thương.
“Hứa Thủ Nhân, mười đại hoành nguyện đã đủ rồi.”
Vương Triều Dương đã không còn ăn to nói lớn nữa, trong ngữ khí của hắn có mang theo chút ý muốn thỏa hiệp, muốn giải thích và giảng đạo lý cho với Hứa Thanh Tiêu.
“Ba mươi hoành nguyện.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Vương Triều Dương, lại nâng cao hoành nguyện một lần nữa.”
Không phải hai mươi nữa, mà là ba mươi.
“Hứa Thủ Nhân.”
Trong ánh mắt Vương Triều Dương tràn ngập vẻ phẫn nộ, tư thái á thánh đã mất chẳng còn lại chút gì.
Hắn tức đến nổi tai muốn bốc khói.
Hắn đã nói chuyện hòa nhã với Hứa Thanh Tiêu nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không ngừng gia tăng số lượng hoành nguyện, chẳng lẽ thật sự muốn ép hắn đến nước này sao?
“Bốn mươi hoành nguyện.”
Hứa Thanh Tiêu lại lên tiếng lần nữa.
Nếu như đối phương còn không đồng ý vậy thì sẽ khai chiến toàn diện, Hứa Thanh Tiêu không tin bảy vị nhất phẩm chẳng lẽ còn quật không nổi tên thánh tôn chó má này?
Cũng vào thời khắc này.
Khi mà Vương Triều Dương chuẩn bị cùng nhau chết chung.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu hắn.
“Đồng ý.”
“Đừng làm loạn.”
Sau khi giọng nói này vang lên, vẻ mặt Vương Triều Dương hoàn toàn thay đổi.
Hắn muốn nói vài câu nhưng cuối cùng vẫn không dám, bên trong ánh mắt còn mang theo chút sợ hãi rõ rệt.
“Được.”
“Bản thánh đồng ý.”
Vương Triều Dương lên tiếng, hắn rống to lên đáp lại.
Đồng ý rồi.
Bốn mươi hoành nguyện.
Mặc dù rất uất ức, mặc dù thấy tức giận nhưng hắn không dám ngỗ nghịch với giọng nói kia.
Một vị á thánh, cũng không dám.
Câu này vừa dứt, đám người Vô Trần đạo nhân, Vô Cực Kiếm Ngô Minh võ giả nhất phẩm vân vân lại thấy hơi ngạc nhiên.
Trong hoàng cung Đại Ngụy, lục bộ Thượng thư cùng các quốc công cũng khẽ cau mày.
Đến cả nữ đế Đại Ngụy cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ tò mò.
Hứa Thanh Tiêu lại càng cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Có thể thấy tính cách của Vương Triều Dương là loại cực kỳ nóng nảy.
Á thánh hai mươi tuổi sẽ cuồng vọng hơn bất cứ người nào khác. Vào độ tuổi này, mặt mũi hơn tất cả mọi thứ.
Bây giờ lại bỏ ra cái giá lớn như vậy, lại còn mất cả mặt mũi.
Theo lẽ thường mà nói thì Vương Triều Dương không thể đồng ý được.
Hứa Thanh Tiêu thử suy nghĩ một chút cũng biết theo tính cách của Vương Triều Dương thì chắc chắn sẽ không như vậy, nếu như là vậy thì trước đó đã đồng ý rồi.
Hứa Thanh Tiêu rõ ràng muốn chơi chết Vương Triều Dương cho nên mới không ngừng gia tăng độ khó hoành nguyện.
Bốn mươi đại hoành nguyện, ai dám lập chứ?
Nếu như nói mười đại hoành nguyện là mất cả chì lẫn chài, bây giờ bốn mươi đại hoành nguyện đã không phải là vấn đề đem vợ mình đi bồi thường đơn giản như vậy mà là đến cả bản thân mình cũng bồi thường vào luôn.
Giờ khắc này, trong lòng Hứa Thanh Tiêu tràn ngập vẻ tò mò.
Nhưng bề ngoài thì Hứa Thanh Tiêu lại cực kì bình tĩnh.
“Lập đi.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, bất luận là kết cục như thế nào thì hắn cũng là bên thắng lớn nhất. Vương Triều Dương thỏa hiệp cũng được, không thỏa hiệp cũng tốt, người chịu thiệt sẽ vĩnh viễn không phải là Hứa Thanh Tiêu.
Lúc này.
Hoài Ninh thân vương nhìn tất cả mọi chuyện, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không phải khó chịu bởi vì sự thỏa hiệp của Vương Triều Dương.
Mà là vì Hứa Thanh Tiêu lại biến nguy thành an thêm một lần nữa, còn phản lại một đòn.
Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
Hoài Ninh thân vương hoài nghi Hứa Thanh Tiêu là người do ông trời phái xuống chuyện nhắm vào ông ta.
Khó chịu.
Nổi khó chịu khó mà diễn tả bằng lời.
“Ta.”
“Vương Triều Dương.”
“Hôm nay sẽ lập đại hoành nguyện.”
“Kính dâng thân ta, truyền giáo thiên hạ, nguyện cho người đọc sách Đại Ngụy ai nấy đều như quân tử.”