Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1151 - Chương 1151: Ép Bức Thánh Tôn, Lập Bốn Mươi Đại Hoành Nguyện, Tức Đến Phun Máu, Lạc Ấn Hoành Nguyện (2)

Chương 1151: Ép Bức Thánh Tôn, Lập Bốn Mươi Đại Hoành Nguyện, Tức Đến Phun Máu, Lạc Ấn Hoành Nguyện (2)

Vương Triều Dương lên tiếng, hắn quá oan uổng. Nhưng cho dù có thấy bực bội hơn nữa thì hắn cũng phải lập đại hoành nguyện, nếu không lỡ như thật sự đi đến bước cuối cùng, vậy người không may nhất định sẽ là hắn.

Đằng sau hắn còn có người, không cho phép hắn xúc động như vậy.

Đây mới chính là nổi phẫn nộ thật sự của hắn.

Hắn thì có kém gì Hứa Thanh Tiêu đâu?

Có chỗ nào không bằng Hứa Thanh Tiêu ư?

Dựa vào đâu mà bắt hắn phải nhường nhịn?

Trong lòng hắn bây giờ đều đã tức đến muốn ngất đi rồi.

Nhưng hắn vẫn phải thành thật mà lập đại hoành nguyện.

Sau khi đại hoành nguyện vang lên.

Giờ khắc này, trên bầu trời hiện lên đám mây màu vàng kim, từng chùm ánh sáng màu vàng kim trực tiếp chiếu rọi xuống, nó muốn tiến vào trong cơ thể Vương Triều Dương.

Nhưng mà đúng vào lúc này, chân long quốc vận bay lên trực tiếp nuốt từng chùm hào quang màu vàng kim kia vào.

Đây là sức mạnh thiên địa.

Vương Triều Dương lập đại hoành nguyện chắc chắn sẽ được sự chúc phúc của thiên địa, mặc dù ảnh hưởng không lớn nhưng Hứa Thanh Tiêu làm thế này là không để cho Vương Triều Dương chiếm được chút lợi ích nào.

Giờ này khắc này, chân long quốc vận càng trở nên chân thực hơn.

“Ta, Vương Triều Dương, hôm nay lập đại hoành nguyện, nguyện người đọc sách Đại Ngụy ai cũng có thể nhập phẩm.”

“Ta, Vương Triều Dương, hôm nay lập đại hoành nguyện, nguyện người đọc sách Đại Ngụy đều có thể dưỡng khí.”

Vương Triều Dương lên tiếng, nói ra hết đại hoành nguyện này đến đại hoành nguyện khác.

Thật ra hắn không hi vọng tất cả người đọc sách của Đại Ngụy đều có thể nhập phẩm nhưng hắn lại không thể nói nguyện người đọc sách trong thiên hạ đều không thể nhập phẩm, nếu như thật sự dám nói như vậy thì hắn sẽ hoàn toàn mất tất cả.

Lập đại hoành nguyện không nhất định phải hoàn thành nhưng nhất định phải làm, nếu như không làm thì trời đất sẽ trừng phạt.

Cho nên chỉ có thể kiên trì lập hoành nguyện ở Đại Ngụy, cố gắng giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.

Nhưng làm như vậy bên được lợi vẫn là vương triều Đại Ngụy.

Vương Triều Dương thật sự rất tức giận.

Hắn càng nghĩ càng giận, càng nói lại càng khó chịu, trong lòng bực bội làm cho hắn rất muốn điên tiết lên.

Nhất là khi chân long do long đỉnh Đại Ngụy diễn hóa ra không ngừng thôn phệ sức mạnh hoành nguyện của mình.

Chuyện khổ sai thì hắn làm, lợi ích đều bị Hứa Thanh Tiêu nắm hết.

Sao hắn không khó chịu được chứ.

Từng hoành nguyện được lập xuống, không ít người cười lạnh.

Cũng có người cảm thấy khó chịu.

Chân long Đại Ngụy đang không ngừng biến hóa, những luồng sức mạnh thiên địa này giống như chất dinh dưỡng để nó thêm mạnh mẽ.

Thời gian từng chút qua đi.

Sau nửa canh giờ.

Cuối cùng, Vương Triều Dương cũng lập xong bốn mươi đại hoành nguyện.

Từng đám mây màu vàng kim cũng triệt để chui vào trong người chân long quốc vận.

Giờ này khắc này, dường như chân long đã giống như thật, giống như là một con rồng thật sự.

Mọi người tắc lưỡi cảm thấy nếu như còn tiếp tục như vậy, không chừng long đỉnh của vương triều Đại Ngụy sẽ lột xác thành Trung châu long đỉnh.

Có thể như vậy lắm, nhưng trước mắt thì vẫn chưa làm được.

Lập xong hoành nguyện.

Vương Triều Dương muốn trực tiếp mang theo Thiên Địa Văn cung vào Đại Ngụy ở.

Nhưng vào giờ phút này, trên bầu trời lại xuất hiện một cái lạc ấn màu vàng kim.

Khiến cho người ta tò mò.

“Đây là gì vậy?”

“Đây lại là chuyện gì nữa vậy?”

Mọi người tò mò không biết đây là vật gì.

Nhưng Vô Trần đạo nhân lại ngẩng đầu liếc mắt chỉ nhìn một cái, nhìn xong, Vô Trần đạo nhân không nhịn được vuốt chòm râu cười rồi nói:

“Thật đáng mừng, thật đáng mừng mà.”

“Chúc mừng Vương á thánh, lập bốn mươi đại hoành nguyện làm cảm động trời xanh, có được lạc ấn hoành nguyện, thật là đáng mừng, thật là đáng mừng mà.”

Vô Trần đạo nhân mang theo vẻ mặt tươi cười chúc mừng Vương Triều Dương.

Câu này vừa dứt, vẻ mặt Vương Triều Dương liền trở nên có hơi khó coi.

Rất nhanh sau đó, các cường giả nhất phẩm còn lại cũng đã biết đó là thứ gì, trong lúc nhất thời, mọi người đều lên tiếng chúc mừng.

Chẳng qua trên thực tế thì kiểu chúc mừng này chính là một loại chế giễu.

Lập đại hoành nguyện, nếu như được thiên địa cảm ứng thì sẽ có chúc phúc.

Nhưng nếu ngươi lập nhiều đại hoành nguyện, vì hạn chế ngươi, thiên địa sẽ cho ngươi lạc ấn hoành nguyện.

Thứ này có tốt cũng có xấu.

Lợi ích của thứ này chính là một khi ngươi hoàn thành hoặc là sắp hoàn thành, ngươi có thể được được sự gia trì vô thượng, khí vận gia trì, tốt đến bất ngờ.

Nhưng nếu ngươi làm không được, hoặc là để qua mấy mươi năm ngươi chỉ làm được chút ít.

Vậy thì xin lỗi nha, thiên địa sẽ trao cho ngươi sự trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Chứ đâu thể nào để cho ngươi cứ lập hoành nguyện, chơi khăm trời đất?

Trước mắt thì đối với Vương Triều Dương mà nói, các lạc ấn hoành nguyện này đúng là trăm hại chứ chẳng có chút lợi nào.

Hắn lập đến bốn mươi đại hoành nguyện, các nào cái nấy cũng đều rất khó hoàn thành, coi như có thật sự hoàn thành thì vương triều Đại Ngụy cũng trở nên người người mạnh mẽ như rồng rồi.

Ai cũng là người đọc sách, ai cũng là quân tử. Cái gì mà ba ngàn đại nho? Nếu như thật sự hoàn thành thì có nói mười vạn đại nho cũng không quá đáng.

Vẻ mặt Vương Triều Dương lại càng trở nên khó coi.

Hắn muốn phun máu.

Trước đó là mất cả chì lẫn chài, bây giờ là bồi thường đến nổi cả mẹ ruột cũng không nhận ra.

Sau mà đang yên đang lành cái lạc ấn hoành nguyện này lại xuất hiện làm chi?

Không phải là đang chơi hắn à?

Hắn thật sự sắp hôn mê rồi. Đối với hắn mà nói, thành Á thánh khi mới chỉ hai mươi tuổi, trong tương lại sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thánh nhân.

Nhưng có cái lạc ấn hoành nguyện này ở đây, tương lai hắn muốn thành thánh đúng là khó như lên trời. Không hoàn thành đám hoành nguyện này, hắn đừng mơ trở thành thánh nhân.

Thiên địa sẽ không cho phép.

Phù.

Phù.

Phù.

Vương Triều Dương hít sâu mấy ngụm khí, âm thanh chúc mừng của Vô Trần đạo nhân vang lên bên tai làm cho hắn thật sự sắp xỉu ngang.

Chẳng qua lý trí của hắn vẫn chiếm phần hơn, hắn không nói lời nào.

Trực tiếp điều khiển Văn cung rơi xuống chỗ đất trống ở Đại Ngụy.

Bình Luận (0)
Comment