“Hôm nay, ta là Vương Triều Dương, hậu đại của đại thánh nhân, đã lập ra bốn mươi hoành nguyện, tự chứng ý chí nho đạo, sau này Thiên địa văn cung nguyện mở rộng cửa thánh, dạy dỗ người đọc sách trong thiên hạ.”
Chuyện đã đến nước này, Vương Triều Dương chỉ đành nuốt trái đắng lên tiếng.
Không nói như vậy thì cái gì cũng chẳng còn, ít nhất bây giờ còn có được danh tiếng tốt.
Có thể để lại chút tiếng thơm.
Chẳng qua là sau khi câu nói này dứt rồi, Vương Triều Dương cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Giờ khắc này, Thiên địa văn cung rung lên từng hồi, hoàn toàn dung nhập vào kinh đô Đại Ngụy.
Trận tranh đấu này.
Hứa Thanh Tiêu không phải chịu bất kỳ tổn thất gì, nếu như nhất định nói có thì đơn giản chỉ là bỏ ra chút quyền lực, để Vương Triều Dương vào Đại Ngụy ở.
Nhưng hắn cũng đã ép đối phương lập nên bốn mươi đại hoành nguyện, xem như buộc chặt với Đại Ngụy. Làm không tốt, Vương Triều Dương cũng đừng hòng dứt áo ra đi.
Làm tốt à, Hứa Thanh Tiêu vui lòng gặt hái thành quả.
Giờ này khắc này, nhìn về phía long đỉnh, quốc vận Đại Ngụy đã được tăng cường, ít nhất cũng tăng được hai thành, quả nhiên bốn mươi đại hoành nguyện không tầm thường mà.
Mà bên trong Thiên Địa Văn cung.
Vương Triều Dương lại vô cùng uất ức.
Hắn chịu thiệt thòi lớn như vậy, còn nói gì được nữa?
Trước mắt cũng đã lập hoành nguyện xong rồi, nếu còn kêu gào thêm nữa thì chỉ có mình hắn mất mặt xấu hổ mà thôi.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Thù này không báo, thề không làm người.”
Vương Triều Dương siết chặt nắm đấm, trong lòng hắn liên tục gào thét.
Nhưng những tức giận này chỉ có thể giấu ở trong lòng, không thể nói ra.
Nói ra, mất mặt lắm.
Rất nhanh sau đó.
Kinh đô Đại Ngụy lại khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa.
Tất cả dị tượng đã biến mất, trời trong vạn dặm.
“Thủ Nhân, vi sư có chuyện muốn tìm ngươi.”
Đợi sau khi Văn cung rơi xuống xong, giọng của Ngô Minh lập tức vang lên, ông ta có chuyện tìm Hứa Thanh Tiêu.
“Dạ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu sau đó nhìn về phía Vô Trần đạo nhân.
“Các vị, dù chưa diệt được ngụy thánh nhưng vãn bối vẫn sẽ đưa cho các vị nửa đầu của Đạo Đức kinh, cho các vị tham khảo một chút.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Hắn nói vậy.
Câu này vừa dứt, các cường giả nhất phẩm của sáu tiên môn lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Dù sao thì mặc dù bọn họ có ra mặt nhưng cũng đâu giết được Vương Triều Dương, cũng ngại lên tiếng đòi Đạo Đức kinh.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đồng ý chủ động giao ra tất nhiên khiến cho đám người vui sướng rồi.
“Hứa thánh khách khí.”
“Đa tạ Hứa thánh.”
“Vậy bọn ta sẽ ở kinh đô Đại Ngụy chờ Hứa thánh, tránh lại có người đến gây phiền phức cho Hứa thánh.”
“Nói rất đúng, phải ở nơi này một khoảng thời gian, cũng vừa lúc thể nghiệm chút hồng trần, nếu như có người nào dám đến gây phiền phức cho Hứa thánh, kiếm của lão phu tuyệt đối sẽ không lưu tình.”
Đám người ồn ào lên tiếng, có lẽ là vì nóng vội, cũng có lẽ là muốn để lại chút nhân tình, đồng ý ở lại kinh đô Đại Ngụy, sợ sẽ có người đến gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.
“Đa tạ các vị.”
Hứa Thanh Tiêu thoáng hành lễ với đám người sau đó lại trở vào trong vương phủ.
Ngay sau đó, đám người cũng đồng loạt rời đi, tự về tiên môn của mình nghỉ ngơi.
Giờ khắc này, kinh đô Đại Ngụy yên tĩnh lại.
Mọi người có phần không biết làm sao, dù sao một màn vừa rồi quá mức kịch liệt, thiếu chút nữa thì thành nhất phẩm đại chiến.
Nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại kết thúc theo cách này.
Có trách cũng trách Vương Triều Dương quá hèn nhát rồi.
Nếu như hắn ta không hèn nhát, thì thật sự sẽ xảy ra nhất phẩm đại chiến.
Có điều kết quả cuối cùng có ra sao thì thế nhân vẫn có thể chấp nhận, không có bất kỳ thương vong nào, Vương Triều Dương lập ra bốn mươi hoành nguyện, người sáng suốt đều biết, thiệt thòi quá tàn nhẫn rồi.
Trong Bình Loạn vương phủ.
Bóng dáng Ngô Minh xuất hiện.
Hứa Thanh Tiêu bái một cái với Ngô Minh.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hành lễ nói.
"Chớ đừng khách khí."
"Thủ Nhân, lần này vi sư trở về, chỉ là nhín chút thời gian."
"Qua vài ngày, vi sư phải bế tử quan rồi."
Ngô Minh lên tiếng, lần này ông ta tới đây cũng là vì muốn nói một số chuyện với Hứa Thanh Tiêu.
“Bế tử quan?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, nhìn Ngô Minh.
"Vi sư trấn áp Ma vực, trong cơ thể tất cả đều là Ma khí, vốn dĩ lúc ngươi thành Thánh vi sư cần phải đi rửa sạch Ma khí."
"Nhưng bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, vi sư không thể không tiếp tục trấn áp Ma vực, hiện giờ Ma khí trong cơ thể càng ngày càng nồng đậm, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm một tháng."
"Đợi một tháng sau, sư bá Triệu Nguyên ngươi sẽ đi Ma vực trấn thủ."
"Mà vi sư thì phải bế tử quan."
"Chu Thánh chém giết hết tám thành Văn Cung nhất mạch, dẫn đến thiên địa đại biến, ba năm sau, tất nhiên sẽ có vô số tai họa xuất hiện."
"Những thứ khác, vi sư không sợ, vi sư hiện tại chính lo lắng có người muốn nhằm vào Ma vực."
"Cho nên bế tử quan, rửa sạch toàn bộ Ma khí trong cơ thể ra ngoài, nếu như vậy thì ba năm sau, vi sư mới có thể an ổn mà đi, bằng không sẽ phiền phức rồi."
Ngô Minh lên tiếng, nói cho Hứa Thanh Tiêu biết vì sao mình phải bế tử quan.
"Đồ nhi hiểu rồi."
"Sư phụ, Nho đạo có thể trấn áp Ma khí trong cơ thể người không?"
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, đồng thời hỏi Ngô Minh, mình có thể mượn lực Nho đạo giúp Ngô Minh trấn áp Ma khí hay không.
"Chắc là có thể, nhưng vi sư cần rửa sạch sẽ chứ không phải trấn áp."
"Có điều ý này cũng được, nếu tương lai đại biến, vi sư nhất định phải xuất quan, có thể mượn Thánh nhân chi lực của ngươi thử áp chế Ma khí."
"Miếng ngọc bội này ngươi cầm lấy đi, ba năm sau, bất luận như thế nào cũng phải bóp nát, hoặc là thật sự xảy ra biến cố gì, ngươi cũng phải bóp nát nó."
"Đây là cách duy nhất có thể đánh thức vi sư."
"Nhớ kỹ, bất luận như thế nào, chỉ cần gặp phải biến cố hay nguy hiểm thật sự, không nên do dự, trực tiếp bóp nát nó."
Ngô Minh lấy ra một miếng ngọc bội, đây là pháp khí ông ta tế luyện.
Thời điểm quan trọng có thể đánh thức ông ta.
"Ừm."
"Đồ nhi đã hiểu rồi."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.