"Tất nhiên."
"Ngươi tự nghĩ xem, một người sao có thể viết ra một bài thơ thiên cổ danh thi, nhưng có thể xuất khẩu thành chương? Bảy bước thành thơ?”
"Hắn mới chỉ mới hai mươi tuổi, tâm tính có thành thục đến đâu, cũng sẽ không thành thục như thế."
"Còn nữa, trước hai mươi tuổi, hắn là một nha dịch, ngay cả chữ cũng không viết được mấy chữ, vẻn vẹn một năm, hắn trở thành Nho đạo bán Thánh, chính ngươi ngẫm lại xem."
Người kia lên tiếng.
Làm cho Vương Triều Dương lộ ra vẻ vui mừng.
"Học sinh hiểu rồi."
"Thỉnh tôn thượng yên tâm, học sinh sau này sẽ không nóng vội nữa."
Vương Triều Dương nói như thế.
"Được rồi."
"Ngươi có thể giác ngộ, bản tôn rất vui mừng."
"Đi đi, chuyện kế tiếp, theo kế mà làm."
"Đừng quên, hạn chế Hứa Thanh Tiêu, khống chế Đại Ngụy Nho Đạo, không tiếc bất cứ giá nào."
"Còn nữa, tìm được người kia, phàm là có bất kỳ manh mối nào, trước tiên thông báo cho bản tôn."
Đối phương chậm rãi nói.
Vương Triều Dương bái lạy, sau đó thân ảnh đối phương biến mất.
Ngay sau đó, Vương Triều Dương rời khỏi tiểu thế giới.
Rất nhanh một đạo âm thanh vang lên.
"Thánh Tôn, Hoài Ninh thân vương dẫn một vị khách nhân cùng đến thăm hỏi."
Đó là giọng nói của một đại Nho.
"Dẫn theo một vị khách?"
"Ai?"
Vương Triều Dương khẽ nhíu mày nói.
"Hồi Thánh Tôn, trưởng lão Thất Tinh Đạo Tông."
Người kia mở miệng.
Biết Hoài Ninh thân vương mang theo người của Thất Tinh đạo tông đến đây thăm hỏi, Vương Triều Dương cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Chẳng qua sau một chốc thoáng trầm tư, Vương Triều Dương cũng lên tiếng nói:
“Cho bọn họ vào.”
Vừa nói xong.
Người kia đã nhanh chóng rời đi, hai bóng dáng đã xuất hiện ở đại điện văn cung.
“Hoài Ninh thân vương, tham kiến á thánh.”
“Bần đạo Thanh Tịnh, gặp qua á thánh.”
Hai người lên tiếng, một người là tham kiến, một người là gặp qua.
Vương Triều Dương có ấn tượng rất tốt với Hoài Ninh thân vương, hắn biết Hoài Ninh thân vương và Hứa Thanh Tiêu có một mối thù không chết không thôi.
Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của ta, lại thêm chuyện Hoài Ninh thân vương vẫn luôn giúp hắn, từ đó, hảo cảm của Vương Triều Dương đối với Hoài Ninh thân vương lại càng tăng thêm gấp bội.
“Vương gia khách khí.”
“Đạo trưởng cũng khách khí.”
“Mặc dù bản thánh là á thánh nhưng tuổi vẫn còn trẻ, còn nhiều thứ rất cần phải học hỏi từ hai vị.”
Vương Triều Dương cũng không quá ngạo mạng, hắn lên tiếng nói với vẻ mặt ôn hòa, lộ ra vẻ rất khiêm tốn.
Chỉ là hai người vẫn có thể nhìn ra được Vương Triều Dương điển hình chính là loại người cực kì cao ngạo.
Nhìn thì thấy có chút trưởng thành nhưng trên thực tế đều đang giả vờ mà thôi.
Từ những hành động và cử chỉ của Vương Triều Dương đã có thể thấy được hắn không giữ được bình tĩnh, tâm tính vẫn còn non lắm.
Thích ganh đua và so sánh.
Nếu không sao lại thế này được?
Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ sợ tâm tính Vương Triều Dương quá trưởng thành, như vậy thì ngược lại sẽ không tốt cho chuyện bọn họ lợi dụng lẫn nhau.
Một vị á thánh hai mươi tuổi đồng thời lại là chí tôn hai mươi tuổi, nhân vật như thế, nếu như tính cách trưởng thành quá thì cũng không phải là một chuyện tốt.
“Vương thánh đúng là khiêm tốn quá, không hổ là hậu nhân của đại thánh nhân.”
“Lúc còn trẻ bản vương rất thích đọc sách, cũng đã từng đọc sách về những lời nói của đại thánh nhân, có thể nói là vô cùng kính trọng đại thánh nhân.”
“Chỉ tiếc là thời đại của đại thánh nhân cách nay quá xa, bây giờ không ngờ còn có thể nhìn thấy được hậu nhân của đại thánh nhân, bản vương đúng là cực kì vinh hạnh.”
Hoài Ninh thân vương nói với vẻ tán thán. Thân là vương gia, vì chuyện có thể thành công, ông ta cam lòng thổi phồng người khác, cũng được xem là một đại nhân vật.
Thanh Tịnh đạo nhân ở một bên lại lộ ra vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ta không nói gì nhưng cũng khẽ gật đầu, xem như là đồng ý với quan điểm của Hoài Ninh thân vương.
“Vương gia quá khen rồi.”
“Đươc rồi, hai vị có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, đều là người thông minh cả, không cần phải quanh co như vậy.”
Vương Triều Dương lên tiếng, hắn rất thẳng thắn. Những câu nói tán dương chỉ nghe một chút là đủ rồi, quan trọng là nên nói đến những việc cần làm.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương cũng nói thẳng luôn.
Ông ta nhìn về phía Vương Triều Dương nói:
“Nếu Vương thánh đã nói vậy rồi thì bản vương cũng không vòng vèo nữa.”
“Vương thánh.”
“Bây giở kẻ địch của chúng ta giống nhau, thật ra bản vương hi vọng chúng ta có thể hợp tác lại với nhau, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau, lại có thể cùng nhau ra tay, tránh cho bị Hứa Thanh Tiêu đánh tan từng người một.”
“Không biết ý của Vương thánh thế nào?”
Hoài Ninh thân vương cười, chậm rãi nói.
Ông ta đã nói thẳng ra mục đích đến đây của mình.
Kết minh.
Chẳng qua câu này vừa dứt, Vương Triều Dương cũng không lộ ra nụ cười vui vẻ rồi đồng ý gì đó mà hắn khẽ cau mày nói:
“Kẻ địch gì vậy?”
“Có phải vương gia đã hiểu lầm gì rồi hay không?”
“Bản thánh đến Đại Ngụy là vì để truyền giáo thiên hạ, không có kẻ địch nào ở đây cả.”
Vương Triều Dương cũng lên tiếng, hắn không thích hai chữ kẻ địch này, không phải chuyện gì khác mà là Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa xứng để trở thành kẻ địch của hắn.
Hơn nữa nếu thừa nhận Hứa Thanh Tiêu là kẻ địch vậy chẳng phải là hôm nay hắn tự vả mặt mình hay sao?
“Vương thánh, hôm nay tên Hứa Thanh Tiêu đó đã ép ngài lập nên đại hoành nguyện đó.”
Thanh Tịnh đạo nhân khẽ cau mày, không nhịn được mà nói vậy.
Chỉ là câu này vừa dứt, Vương Triều Dương lại lắc đầu nhìn đối phương rồi nói:
“Thanh Tịnh đạo trưởng, bản thánh bị ép bao giờ đâu? Đó là do bản thánh tự nguyện lập đại hoành nguyện, vì những người đọc sách trong thiên hạ lập nên đại hoành nguyện, có liên quan gì đến Hứa Thanh Tiêu đâu?”
Nhắc đến chuyện này, Vương Triều Dương cảm thấy rất khó chịu, vừa khó chịu lại vừa phẫn nộ.
Ban đầu bản thân hắn chẳng có chuyện gì cả, thế mà lại bị Hứa Thanh Tiêu ép phải lập bốn mươi đại hoành nguyện.
Lập thì lập thôi.
Nhưng mà thiên địa lại cảm ứng được, còn cho hắn một cái lạc ấn hoành nguyện.
Cái lạc ấn này làm cho hắn không thể không chuyên tâm đi làm việc, nếu không, sau này đừng mơ thành thánh.