Nhưng thứ làm cho hắn phẫn nộ nhất cũng không phải là cái này.
Mà là bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng chuyện hắn lập hoành nguyện là có liên quan đến Hứa Thanh Tiêu.
Nói một câu thôi.
Liên quan cái quái gì với Hứa Thanh Tiêu chứ?
Hắn tự lập hoành nguyện mà.
Sự chúc phúc của thiên địa đều bị long đỉnh Đại Ngụy nuốt mất.
Thanh danh cũng bị Hứa Thanh Tiêu cướp đi, sao hắn không giận cho được?
Cho nên hắn vẫn luôn cố phủ nhận chuyện hắn lập hoành nguyện có liên quan đến Hứa Thanh Tiêu, hoành nguyện là do tự hắn cam tâm tình nguyện lập xuống.
Theo những gì Vương Triều Dương nói.
Trong phút chốc, Hoài Ninh thân vương đã hiểu được ý của hắn.
Sau đó ông ta lập tức thay đổi một cách khác rồi nói:
“Vương thánh, Hứa Thanh Tiêu đúng là kẻ địch thật.”
“Chẳng qua nguyên nhân là do rõ ràng là hắn đang dựa vào truyền thừa của đại thánh nhân để trở thành bán thánh, nhưng giờ lại thề thốt phủ nhận.”
“Không phải bản vương hùa theo Vương thánh nhưng một năm trước tên Hứa Thanh Tiêu này vốn là một tên nha dịch, bản vương đã điều tra rõ lai lịch thân phận của Hứa Thanh Tiêu rồi.”
“Không tới mức không biết chữ nhưng chắc chắn không phải là người đọc sách.”
“Nhưng chỉ trong vòng một năm này mà hắn giống như đã khai khiếu, trở thành đại tài vạn cổ.”
“Bản vương vẫn luôn nghĩ cuối cùng thì Hứa Thanh Tiêu đã trải qua chuyện gì, sau đó theo như lời của Vương thánh ngài nói thì bản vương đã hiểu rõ cả rồi.”
“Chắc Hứa Thanh Tiêu đã nhận được truyền thừa của đại thánh nhân.”
Hoài Ninh thân vương nói vậy, ông ta đổi một cách nói khác, biết người tên Vương Triều Dương này thích giả vờ.
Thế là thuận theo ý của hắn.
Đúng là như vậy.
Câu này vừa dứt, Vương Triều Dương đã khẽ gật đầu, dường như cực kì đồng ý.
“Đúng vậy, chỉ có duy nhất truyền thừa của đại thánh nhân mới có thể làm cho người ta đạt thành tựu cao như vậy trong vòng một năm mà thôi.”
“Nhưng tên Hứa Thanh Tiêu này lại phủ nhận bản thân mình đã từng nhận được ân huệ của đại thánh nhân, không ngờ hắn thế mà còn dám thề thốt phủ nhận như vậy.”
“Phủ nhận thì thôi đi, Vương thánh cũng đã đến Đại Ngụy rồi, ta muốn truyền giáo cho thiên hạ, tránh cho ngày nào đó chúng sinh trong thiên hạ gặp phải nguy nan.”
“Đây là một chuyện tốt, là một chuyện vô cùng tốt, nhưng tên Hứa Thanh Tiêu này lại lo lắng rằng Vương thánh sẽ cướp đoạt quyền lực của hắn cho nên đã chèn ép đủ đường.”
“Nói một câu không dễ nghe, ba năm sau thiên địa đại loạn, không biết sẽ có bao nhiêu người vì thế mà uổng mạng, mà tất cả những chuyện này cũng đề là do một tay Hứa Thanh Tiêu tạo thành.”
“Vương thánh không trách tội Hứa Thanh Tiêu, chỉ một lòng vì người trong thiên hạ, nhưng tên Hứa Thanh Tiêu này lại vì chính lợi ích cá nhân của bản thân, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Vương thánh, ngài nói xem hắn có phải là kẻ địch của chúng ta không?”
Hoài Ninh thân vương nói đến đây, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ giận dữ.
Câu này vừa dứt, ánh mắt của Vương Triều Dương cũng thật sự lộ ra vẻ tức giận:
“Vương gia nói không sai.”
“Hắn đã nhận ơn huệ của tổ phụ ta, không ngờ rằng thế mà lại vong ân phụ nghĩa, hơn nữa còn phụ lại ý tốt của bản thánh, đúng là tội đáng chết vạn lần.”
Vương Triều Dương siết chặt nắm đấm, hắn không nhịn được nói vậy, mặc dù biết Hoài Ninh thân vương chỉ đang hùa theo hắn, vì muốn hắn vui vẻ nên mới nói ra những câu này.
Nhưng mấy câu này lại đúng thật đã hơi giống như những gì lòng hắn nghĩ, cũng đúng là đã kích động đến hắn.
Hắn hận chết tên Hứa Thanh Tiêu này.
Hận ý vừa mới tràn ra, vào thời khắc này đã hoàn toàn bộc phát.
Chẳng qua là giọng của Vương Triều Dương lại vang lên lần nữa:
“Nhưng mà dù sao nơi này cũng là Đại Ngụy, bản thánh vốn đã chịu thiệt thòi rồi.”
“Hứa Thanh Tiêu nắm giữ triều chính, lường gạt bách tính, cho dù muốn đối phó hắn thì bản thánh cảm thấy cũng có hơi khó khăn.”
Hận thì hận nhưng Vương Triều Dương lại không phải là không hiểu được thế cục bây giờ.
Lúc trước bản thân hắn đúng là có hơi cuồng vọng, cũng đúng là có hơi tự đại, cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lại không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại hung hăng tát cho hắn một bạt tay.
Cho nên Vương Triều Dương muốn báo thù, nhưng cần phải hiểu chính là thù này không báo được.
Dù sao nơi này cũng là Đại Ngụy, chưa nói đến chuyện địa vị của Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy cực cao, lại được dân ý, không tiện để hắn ra tay.
Câu này vừa dứt, Hoài Ninh thân vương đã mỉm cười, nhìn về phía Vương Triều Dương mà nói:
“Vương thánh, đây cũng chính là nguyên nhân mà bản vương đến đây tìm ngài.”
“Một mình ngài đúng là không thể áp chế nổi Hứa Thanh Tiêu, đó là bởi vì bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã mê hoặc thánh thượng, mà thánh thượng bây giờ cũng là hôn quân.”
“Hôn quân gian thần, giết hại dân chúng Đại Ngụy, bây giờ ngài đã xuất hiện làm cho Đại Ngụy thấy được một tia hy vọng, nếu như ba người chúng ta hợp tác thì tất nhiên có thể giải quyết được Hứa Thanh Tiêu, giải quyết được mầm tai vạ, lại còn đem đến một tương lai tươi sáng cho Đại Ngụy.”
Hoài Ninh thân vương treo bên miệng toàn là những lời nhân nghĩa đạo đức, nói như ba người sắp trở thành thánh nhân vậy.
Chỉ là câu này vừa nói xong, hai người kia có vẻ cực kì hưởng thụ, theo như bọn họ nghĩ thì đúng là như vậy đó.
“Ồ? Vương gia có kế sách gì hay?”
Vương Triều Dương nhìn về phía Hoài Ninh thân vương, hỏi như vậy.
Vương Triều Dương nhìn về phía Hoài Ninh thân vương, hỏi như vậy.
Ngay sau đó, Hoài Ninh thân vương cười rồi nói:
“Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước.”
“Muốn một hơi giải quyết được chuyện Hứa Thanh Tiêu thì là chuyện không thể nào.”
“Sở dĩ Hứa Thanh Tiêu có thể không thèm kiêng nể gì ở Đại Ngụy như thế, nguyên nhân căn bản là vì nữ đế Đại Ngụy ngu ngốc vô đạo.”
“Cho nên chúng ta có thể tiêu diệt Hứa Thanh Tiêu bằng ba cách.”
“Một là áp chế nho đạo. Vương thánh chính là hậu đại thánh nhân, bây giờ nếu mở một học đường thánh nhân ở Đại Ngụy vậy thì tất nhiên sẽ có thể thu được môn đồ ở khắp nơi, đến lúc đó sẽ có thể hạn chế được quyền lực của Hứa Thanh Tiêu.”
“Thứ hai chính là áp chế triều chính, chỗ dựa lớn nhất của Hứa Thanh Tiêu đơn giản chính là nữ đế Đại Ngụy, nhưng trên thực tế thì Đại Ngụy còn có một vị thái tử, chính là đứa con mồ côi của Võ đế.”