Hắn đã xem xét lại một cách tỉ mỉ, còn Thần Võ đại pháo thì lại nổ tung lần nữa.
Như lần trước vậy, chẳng qua tốt hơn so với lần trước một chút, vẫn giữ được một hồi.
Trước đó đến cả khắc ấn cũng không thành công.
Lần này thì ít nhất cũng đã khắc ấn thành công.
Đây lại là một vấn đề khó.
Hứa Thanh Tiêu kiểm tra tỉ mỉ lại.
Qua một hồi lâu, lúc này Hứa Thanh Tiêu mới phát hiện ra vấn đề.
Đúng là dân ý đã tách rời trận pháp ra, nhưng vấn đề là một khi trận pháp được kích hoạt thì nó sẽ xuyên thấu qua dân ý, cả hai sẽ va chạm với nhau, sau đó tự hủy diệt bản thân.
Trong lúc nhất thời, nan đề mới lại xuất hiện.
Hứa Thanh Tiêu lặng lẽ suy tư ở trong viện.
Cứ như vậy.
Bốn ngày liên tiếp trôi qua.
Mấy ngày nay, cả kinh đô Đại Ngụy đã yên lặng hơn không ít.
Tuy không có chuyện gì lớn nhưng lại có không ít chuyện nhỏ.
Vương Triều Dương vào kinh đô Đại Ngụy ở, hắn mở học đường Thánh Nhân, đúng là đã thu hút được không ít môn đồ.
Không phải là họ thật sự để mắt đến hậu đại của thánh nhân mà chủ yếu là trong Thiên Địa Văn cung có ba ngàn đại nho, tất nhiên là không thể trông cậy vào việc Vương Triều Dương sẽ đích thân dạy.
Người ta là á thánh đó.
Đối với bọn họ mà nói, bình thường nếu như có đại nho chỉ dạy vài điều đã là chuyện vui lớn rồi.
Trong ba bốn ngày này, không biết có bao nhiêu người đã tụ hội về kinh đô Đại Ngụy, tất cả đều hướng về Thiên Địa Văn cung.
Từ sau khi Chu thánh nhất mạch bị diệt, những Chu thánh nhất mạch còn sống cũng không dám lộ ra điều gì, ai nấy đều thành thành thật thật mà đọc sách, làm chuyện của mình.
Bọn họ không tham dự vào chuyện công kích Hứa Thanh Tiêu, tất nhiên những chuyện gì khác xảy ra bọn họ cũng không tham dự vào.
Những người đọc sách đầy thị phi kia hầu như là đã chết hết rồi.
Nhưng đa số thương nhân quyền quý cùng vài người còn chưa nhập phẩm nhưng cũng đã đọc sách nhiều năm, họ đều đi đến Thiên Địa Văn cung.
Cho nên trong mấy ngày gần đây, kinh đô Đại Ngụy đúng là đã kín người hết chỗ.
Như vậy cũng tốt, Thiên Địa Văn cung chính là thánh khí, nhìn từ bên ngoài thì nó chiếm diện tích khoảng trăm mẫu, nhưng trên thực tế thì khi vào mới nhận ra Thiên Địa Văn cung cực kì lớn.
Nhưng có lớn như thế nào cũng không thể nào chịu nổi sự nhiệt tình của những người đọc sách.
Không phải chỉ có người đọc sách của Đại Ngụy thôi mà còn có không ít người đọc sách trong thiên hạ cũng đã lên đường, muốn đến xem một chút, học một chút.
Về phần học đường Thủ Nhân của Hứa Thanh Tiêu, mỗi ngày cũng có một số lượng lớn những người đọc sách đến muốn bái sư nhập học.
Chẳng qua học đường Thủ Nhân cũng có quy định thu môn đồ, không quá hà khắc, chủ yếu là khảo nghiệm về nhân phẩm, tài hoa không thành vấn đề, có tâm học tập và nhân phẩm tốt mới có thể bái nhập làm môn đồ.
Toàn bộ quá trình phải mất thời gian dẫn đến mặc dù có nhiều người tới, nhưng người thật sự vào học được cũng không nhiều.
Không so được với Thiên Địa Văn cung.
Thiên Địa Văn cung có thánh khí, khi chọn lựa người tài, chỉ cần là người có tư chất không tệ thì sẽ thu nhận tất cả.
Cho nên chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà Thiên Địa Văn cung đã thu nhận môn đồ khắp nơi đến ba vạn người, cuối cùng triều đình phải ra lệnh ngăn cản sự khuếch trương vô hạn này của Thiên Địa Văn cung.
Thứ nhất, triều đình vẫn tôn sùng Hứa Thanh Tiêu, chỉ là Hứa Thanh Tiêu còn có chính sự phải xử lí, tạm thời chưa rảnh để xử lý chuyện này.
Thứ hai, cùng lúc tuyển nhiều môn đồ như vậy có hiệu quả hay không cũng là một vấn đề cho nên tạm thời nên chèn ép một chút, nếu như thật sự bồi dưỡng được nhiều nhân tài và người đọc sách ưu tú thì lại từ từ nới lỏng quyền hạn.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là lo lắng Chu thánh nhất mạch khôi phục lại. Tuyển một nhóm người đọc sách lớn rồi lại bắt đầu làm ra thủ đoạn gì đó. Đây mới là chỗ làm cho vương triều Đại Ngụy thấy ghét.
Không sợ Thiên Địa Văn cung gây ra phiền phức mà chỉ sợ mấy chuyện làm Hứa Thanh Tiêu buồn nôn, cũng làm cho Đại Ngụy buồn nôn này.
Có diệt thì lại thế nào? Kết quả còn không phải là đang giết người một nhà à? Không phải là có bệnh à?
Chẳng qua điều làm cho người ta tò mò chính là mấy ngày nay Hứa Thanh Tiêu đang làm gì.
Ba bốn ngày liên tiếp, dường như Hứa Thanh Tiêu đã bốc hơi khỏi nhân gian, cứ ở mãi trong vương phủ, chẳng truyền tin tức gì ra.
Lục đại tiên môn vẫn đang sốt ruột chờ đợi Hứa Thanh Tiêu, thỉnh thoảng bọn họ cũng muốn đến một chuyến nhưng cuối cùng lại không muốn quấy nhiễu Hứa Thanh Tiêu.
Mà vào hôm nay.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu luyện chế lần thứ mười.
Ba ngày nay Hứa Thanh Tiêu cứ luyện chế lập đi lập lại bốn lần, không ngoài dự đoán, tất cả đều thất bại cả.
Chẳng qua thất bại liên tiếp cũng không đả kích gì đến tự tin của Hứa Thanh Tiêu mà ngược lại còn làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ nguyên nhân hơn.
Vì sao đã dùng dân ý ngăn cách trận pháp rồi nhưng nó vẫn sẽ vỡ.
Là bởi vì dân ý khó có thể chịu được sức mạnh của pháp trận, nói trắng ra là phải có nhiều dân ý mới có thể tránh được chuyện thẩm thấu linh khí, nếu như dân ý không nhiều thì nó khó có thể chịu đựng được sự thẩm thấu của linh khí.
Nhưng trận ngọc lớn như vậy, ngươi không thể nào rót quá nhiều dân ý vào đó.
Cũng có liên quan đến chất liệu nữa nhưng vấn đề không phải là quá lớn.
Cho nên trải qua bốn ngày suy tư, lại thất bại liên tục bốn lần, Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ ra được cách giải quyết.
Dùng sức mạnh tiên đạo bọc bên ngoài sức mạnh dân ý, như vậy có thể sẽ có tác dụng ngăn cản.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu lần luyện khí thứ mười.
Lần này, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ ra bút Xuân Thu khắc ấn trận pháp, trong quá trình rót dân ý vào hắn lại ngưng tụ sức mạnh tiên đạo rót vào dân ý, sau đó lại ngưng tụ sức mạnh võ đạo để rót vào dân ý, cuối cùng là rót sức mạnh nho đạo vào.
Dùng ba loại sức mạnh khác nhau bảo vệ dân ý, lỡ như linh khí có thẩm thấu thì sẽ còn hai tầng dân ý ở đó.
Đến bước này rồi.
Nếu như vẫn thất bại vậy thì sẽ chẳng có cách nào nữa cả.
Hứa Thanh Tiêu đã làm hết sức rồi.