Nhưng người kia hơi im lặng một thoáng, suy nghĩ một hồi, không nhịn được nói.
"Lời của thần tăng, đệ tử cũng hiểu được, nhưng mà thần tăng hình như đang lo hơi quá rồi."
"Chu Thánh ra tay xong, Nho đạo đã không gượng dậy nổi, cũng chính vì vậy, trong chùa mới vực dậy lớn mạnh trở lại."
"Bây giờ Nho đạo còn ai dám đứng ra đấu với chúng ta nữa đâu?"
"Nếu phải nói thật, Hứa thí chủ có lẽ cũng có ít năng lực, nhưng chúng ta cũng không thua kém gì hắn."
Người đấy nói xong, nhìn Tuệ Giác thần tăng.
Trong lời đầy vẻ tự tin, nhưng cũng không phải là ngông cuồng.
Nhưng Tuệ Giác thần tăng lắc đầu nói.
"Không."
"Lão nạp cũng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu là kẻ địch lớn nhất của Phật môn ta."
"Kẻ địch thật sự, là Vương Triều Dương, chính là Á Thánh đột nhiên xuất hiện này."
"Lai lịch của hắn thực thần bí, rất có thể chính là đời sau của Đại Thánh Nhân."
"Nếu như đúng là như thế, vậy bản thân hắn sẽ có vô vàn tri thức, đây mới là kẻ địch lớn nhất của Phật môn ta."
"Hứa Thanh Tiêu, hắn cũng là một tuấn kiệt, Nho đạo đại tài, tuổi còn trẻ đã trở thành Bán Thánh."
"Nhưng hai người này khác nhau hoàn toàn."
Tuệ Giác thần tăng lên tiếng, lão ta cũng không phải móc mỉa gì Hứa Thanh Tiêu hết, cũng không phải không coi Hứa Thanh Tiêu vào mắt, mà đang tường thuật một sự thật.
Chỉ là lời đó lại khiến đám người đằng sau càng tò mò, đồng loạt nhìn về phía Tuệ Giác thần tăng, không hiểu tại sao Tuệ Giác thần tăng lại nói như thế?
"Câu này có ý gì ạ?"
"Đồ đệ còn tưởng ngài đang e dè Hứa thí chủ, hoá ra không phải ạ?"
"Vương Triều Dương?"
Tám trăm tăng biện kinh đều vô cùng tò mò, vì bọn họ vẫn cho rằng, Hứa Thanh Tiêu rất có thể là kẻ địch của bọn họ.
Lại không ngờ, Tuệ Giác thần tăng không coi Hứa Thanh Tiêu là kẻ địch.
Điều này đúng là hơi quái lạ.
Nhưng Tuệ Giác thần tăng cũng bình tĩnh, ngồi luôn xuống đất, nhìn chúng tăng nói.
"Các ngươi hãy ngẫm lại xem."
"Mặc dù Hứa Thanh Tiêu là Bán Thánh cao quý của Nho đạo, nhưng con đường hắn vượt qua, đại đa số đều liên quan đến dân ý."
"Tâm học hắn minh ý, tri hành hợp nhất."
"Lập ngôn vì dân, viết sách cũng vì dân, biết ý trời cũng là chuyện do người làm."
"Sau khi trở thành Bán Thánh, lại vì quân tử khắp thiên hạ minh ý, lập ngôn, trước thư, tất cả đều vì gặp được nguy cơ giống nhau."
"Toàn bộ tâm tư của hắn, thật ra vẫn đang trong cuộc tranh đấu giữa triều đình và văn cung, hắn không có thời gian đi suy nghĩ một vài đạo lý lớn lao cao thâm."
"Cũng không phải là hắn không có tư chất, mà là không có thời gian."
"Chúng ta chuẩn bị cho lần biện kinh này đã năm trăm năm rồi, đi chân trần khắp vạn dặm đường, thấy được điểm cuối cùng của chân trời, nhìn thấy góc sâu thẳm nhất của biển rộng, mỗi một đạo lý đều do chính chúng ta tự thân cảm ngộ."
"Nếu như cho Hứa Thanh Tiêu năm mươi năm, thậm chí là ba mươi năm, có lẽ hắn cũng sẽ hiểu được vô vàn đạo lý."
"Nhưng nói về hiện tại thì Hứa Thanh Tiêu còn quá trẻ."
"Chuyện hắn biết được quá ít, có đạo lý hắn vẫn chưa rõ, thiên địa đạo lý hắn còn chưa biết đến, hơn nữa trong vòng năm trăm năm này chuyện mà chúng ta biết được nhiều đến mức nào? Chuyện mà hắn biết được đến bao nhiêu?"
"Không phải là lão nạp khinh cuồng, chính là hỏi thế giới dưới chân này của hắn là vuông hay tròn, Hứa Thanh Tiêu hắn cũng không đáp lại nổi."
"Cho nên, hắn không phải đối thủ của chúng ta."
Tuệ Giác thần tăng nói, không phải lão ta không để Hứa Thanh Tiêu vào mắt, mà cho rằng tuổi tác của Hứa Thanh Tiêu vẫn còn quá non nớt, vẫn dậm chân ở chỗ này.
Có rất nhiều chuyện, đều phải tự thân mình đi kiểm chứng, mới có thể biết được đáp án.
Mỗi một người, nếu như không tự mình trải qua một vài chuyện, thì mãi mãi không bao giờ biết được chuyện đó khó khăn đến mức nào, hay hàm ý trong câu chuyện này là ra sao?
Hứa Thanh Tiêu trước hai mươi tuổi, là một nha dịch, chỉ dùng một năm ít ỏi đã thành Bán Thánh.
Có thể nói Hứa Thanh Tiêu có thiên phú Nho đạo.
Nhưng tuyệt đối không thể nói Hứa Thanh Tiêu hiểu rất nhiều đạo lý được.
Phật môn biện pháp, trình bày đạo lý của trời đất, đạo lý của tự nhiên, đạo lý của chúng sinh muôn loài.
Thuận theo lẽ đó, Tuệ Giác thần tăng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu là kẻ địch của lão ta.
Mà lo Vương Triều Dương.
Lời này nói xong, chúng tăng đã thông suốt, cùng nhau chắp tay trước ngực, tụng niệm A di đà Phật.
Nhưng ngay tại lúc này, Tuệ Giác thần tăng lại nói tiếp.
"Nếu như chúng ta thất bại, điều đáng lo nhất, thật ra cũng không phải là số mệnh sẽ gia trì Nho đạo nữa."
"Nho đạo đã không thể chuyển mình vùng dậy được, sớm muộn gì cũng suy tàn."
"Chuyện lão nạp lo nhất, chính là khí vận sẽ gia trì vào trong quốc vận của Đại Nguỵ, nếu như đúng thật là vậy, e rằng Đại Nguỵ sẽ sinh ra Trung châu long đỉnh."
"Đến lúc đó, Đại Nguỵ sẽ được mua thuận gió hoà thật sự, được trời xanh chiếu cố, trong vòng hai mươi năm sẽ thống nhất Trung châu, sau này vương triều Đại Ngụy sẽ trở thành bá chủ vô thượng của Trung châu."
"Đến lúc đó, bất luận là Tiên đạo cũng được, Phật môn cũng thế, đều sẽ rơi vào quyền khống chế của vương triều Đại Ngụy, lúc đấy, nói gì cũng là quá muộn rồi."
Tuệ Giác thần tăng hơi bùi ngùi nói.
Lão ta không sợ khí vận của Phật môn sẽ gia trì trên Nho đạo, vì Nho đạo đã tàn hoàn toàn rồi.
Điều lão ta lo nhất, là khí vận của Phật môn sẽ bị Đại Ngụy cướp mất.
Bây giờ quốc vận của Đại Ngụy, sau khi Hứa Thanh Tiêu thành Thánh, cũng đã đúc thành Long đỉnh, cộng thêm Vương Triều Dương đã lập bốn mươi đại hoành nguyện, quốc vận càng thêm hương thịnh.
Nếu như Phật môn thua nữa, thì khí vận này tất cả sẽ bị Long đỉnh của Đại Ngụy nuốt chửng, thế thì rất là kinh khủng.
Đó mới là chuyện lão ta lo.
Còn có rất nhiều chuyện, cho dù Nho đạo có biện pháp thắng, tổn thất cũng không lớn đến nỗi Phật môn không thể nào chịu nổi.
Năm trăm năm trước, Tiểu Lôi Âm tự thua, tổn thất nặng là do Nho đạo cho ra một Thánh Nhân, cướp mất khí vận vốn có còn không nói, thậm chí còn dính sự chèn ép của Thánh Nhân.
Dùng cách nói của Phật môn, đã thua biện pháp cũng là thua căn cơ, hoãn năm trăm năm mới bớt đau chút.
Giờ thì không giống thế, chỉ cần không bại dưới tay vương triều Đại Ngụy, thế thì cũng không tạo ra vấn đề lớn gì.