Đông châu.
Thành Hắc Uyên.
Đây cũng là một trong những chủ thành của ngũ đại Đế tộc.
Giờ phút này.
Tiếng người huyên náo, phật quang màu vàng kim nhạt màu từ trên trời thành Hắc Uyên dần dần lan rộng.
Giống như tạo thành gợn sóng nước vậy, nhìn qua vô cùng kỳ diệu.
Một loạt tiếng tụng kinh từ từ vang lên.
Phật quang phủ khắp...
Tuệ Giác thần tăng đứng ở bên trong trung tâm thành, lão mặc áo cà sa, sắc mặt bình tĩnh, chắp tay trước ngực, tỏ ra thiêng liêng hào hùng.
Đằng sau có tám trăm tăng biện kinh đứng vững, trên mặt mỗi một người đều lộ vẻ thương xót, dường như đang vô cùng thương xót cho chúng sinh, cùng với mang lại tình yêu dành cho thế gian này.
Về phần trong thành Hắc Uyên, có rất nhiều dân chúng đang quỳ trên mặt đất, thành kính cúi lạy, còn nhóm tu sĩ trong thành Hắc Uyên thì sắc mặt cả đám đều đen xì lại.
Bọn họ luận pháp thất bại rồi, không phải thất bại của riêng mình bọn họ, mà là kết cục thảm bại của cả Đông châu này, bị lời biện pháp của Phật môn chặn cho câm nín không đáp lại được, cũng chẳng nêu ra được lời biện giải nào hợp tình hợp lý.
Một vị Nhất phẩm suýt chút nữa là phát điên.
Đáng sợ hơn nữa là Phật môn còn chưa sử dụng bất cứ sức mạnh nào để cãi chày cãi cối đâu.
Toàn bộ biện giải đều nói bằng đạo lý, nói cách khác, Phật môn còn chưa dùng đến năm phần sức mạnh.
"A di đà Phật."
"Hôm nay luận pháp với Đông châu đến đây là chấm dứt, mong thành chủ vì Phật môn ta xây dựng chùa miếu, mười ngày sau, Phật môn sẽ từ đằng đông đến đây, phát dương Phật học."
Giọng của Tuệ Giác vang lên, nhìn về phía đối phương, tỏ ra rất là hiền hoà.
Nhưng lời đấy vọng vào trong tai tu sĩ ở thành Hắc Uyên, chối tai đến không thể nào chịu nổi.
Bọn họ biện pháp thua còn chưa tính, hôm nay còn phải xây dựng chùa miếu cho đối phương, nói là nhục vô cũng cũng không phải nói quá.
Nhưng hết cách rồi.
Phật môn đến luận pháp, Đế tộc ở Đông châu đã đồng ý rồi, Phật môn dùng vô thượng pháp làm duyên, nếu luận pháp thắng, muốn được truyền độ Phật pháp ở Đông châu.
Nếu như Phật môn biện pháp thua, vậy thì Phật môn sẽ không bước vào Đông châu nửa bước, đồng thời cũng sẽ trả ra một cái giá cực đắt.
Công bằng ra mà nói, cái giá mà Đông châu phải trả chính là để Phật môn nhập vào.
Giữa hai bên, nhìn ngoài tưởng Phật môn thiệt hơn, nhưng trên thực tế dùng luận pháp nói chuyện, thì Phật môn lại có lợi hơn hẳn.
Tất nhiên, Đế tộc Đông châu cũng không cần phải luận pháp, nhưng Phật môn phát động luận pháp là thuận theo ý trời đến, mang theo tín ngưỡng của Phật môn chúng sinh đến đây để biện kinh.
Nếu như ngươi không chấp nhận luận pháp, thế thì ngại quá, tổn thất càng thảm càng nặng hơn.
Dù sao cũng bị hại, Đông châu chọn liều mạng, nếu không Phật môn đã ngồi trên đầu mình thế này rồi, Đế tộc Đông châu còn không ra mặt thì chẳng những thua ở số mệnh, đến cả mặt cũng mất hết.
Mặc dù kết quả chẳng thay đổi được gì, nhưng ít nhất sau khi đối phương đến, mình không cảm thấy mất mặt, cũng không thua ở cốt khí.
"Tuệ Giác thần tăng cứ yên tâm, chúng ta đương nhiên sẽ không lật lọng, nhưng mà tất cả vẫn phải đợi Tuệ giác thần tăng hoàn thành luận pháp xong thì chùa miếu mới khởi công xây dựng được."
Sắc mặt của thành chủ thành Hắc Uyên vô cùng bình tĩnh nói, người Đông châu bọn họ thua thì thua thật.
Nhưng mà, thắng Đông châu cũng chẳng đáng để làm gì, nhất định phải biện pháp với toàn bộ thiên hạ rồi thắng tất cả, thế mới gọi là thắng.
Đến lúc đó bọn họ mới chịu xây dựng chùa miếu.
Nói như thế, Tuệ Giác thần tăng lại vô cùng điềm tĩnh, lão ta biết ý của đối phương là gì rồi.
Chỉ chắp tay trước ngực, niệm một câu a di đà Phật rồi dẫn chúng tăng rời đi.
"Luậnpháp Đông châu đã thắng, đi đến Đại Ngụy thôi."
Lão nói, nói xong câu này, bước chân trần trên mặt đất, ngay đó chớp mắt đã xuất hiện từng đoá hoa sen vàng, hương hoa khắp nơi, dị tượng liên miên.
Phật quang rọi sáng, vàng son lộng lẫy, từng tiếng Phật âm vang vọng, trên bầu trời Đông châu, ánh sáng vàng kim khẽ gợn lên rồi đung đưa.
Từng vòng tròn ánh sáng cứ cái nọ nối tiếp cái kia được tạo ra, chúng sinh tín niệm chui vào Đông châu.
Đây là bước đệm đầu tiên dành cho Phật môn sắp từ phía Đông tiến vào.
Nếu như Phật môn thắng liên tục như thế, thế thì chúng sinh tín niệm sẽ phủ khắp thế gian, Phật môn cũng ngay trong lúc đó trở thành hệ thống mạnh nhất trong lục đại hệ thống.
Nhận được sự chiếu cố của trời xanh.
Đây là trận chiến giữa các hệ thống, cũng có thể hiểu giống như trận chiến khí vận giữa các vương triều với nhau.
Sau một canh giờ.
Trên một toà núi lớn.
Tuệ Giác thần tăng đạp bước vượt núi đèo sông cả, lão ta có vẻ hơi trầm xuống.
Theo lẽ thường, biện pháp ở Đông châu đại thắng, đáng lẽ ra phải vui sướng, nhưng trầm xuống như vậy, trái lại khiến tám trăm tăng biện kinh ở đằng sau tò mò.
"Thần tăng."
"Sao ngài lại lo lắng thế, không biết có chuyện gì ạ?"
Có tăng biện kinh nhìn Tuệ Giác, hỏi thăm.
"Vì Trung châu."
Tuệ Giác thần tăng đáp, ba chữ rất đơn giản, đã nói rõ hết thảy.
"Trung châu đúng thật là nơi địa linh nhân kiệt, có rất nhiều người trí tuệ, nhưng ngày nay Nho đạo đã xuống dốc, sao chúng ta phải sợ Trung châu nữa?"
Tăng biện kinh tiếp tục hỏi.
Nhưng Tuệ Giác lắc đầu.
"Cũng không phải sợ."
"Mà là thiên mệnh."
"Năm trăm năm trước, Tiểu Lôi Âm tự đi biện pháp khắp Tứ châu, thất bại ở Trung châu, cho nên Tiểu Lôi Âm lập tức rơi từ trên thần đài Phật môn xuống, sau đó bị Thiên Trúc vượt qua, đánh mất thiên mệnh."
"Nay chúng ta khơi dậy biện pháp lớn mạnh để tranh đoạt thiên vận, nếu như thành công thì tất cả đều viên mãn, là nghịch thiên cải mệnh, đánh cược vào vận mệnh của Phật môn."
"Nhưng nếu như thất bại, Phật môn chúng ta sẽ lọt vào đả kích cực lớn không gì sánh bằng, lần này ở Đông châu chúng ta đã đánh bại Võ đạo nhất mạch, tiến vào Trung Châu, mục tiêu là Tiên đạo và Nho đạo."
"Nhỡ thất bại, tam đại khí vận gồm Phật, Võ, Tiên đều trở thành áo cưới cho người khác."
"Đây mới là chuyện bần tăng lo lắng."
Tuệ Giác thần tăng nói ra suy nghĩ của bản thân.