Nhưng Tuân Tử thở dài.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Sao ngươi đã phủ nhận ngay lập tức rồi?"
"Ngươi dựa vào gì cho rằng, kẻ đứng đằng sau không phải Chu Thánh."
Tuân Tử hỏi.
"Ta đã gặp Chu Thánh."
"Ông ấy đã mất từ lâu rồi."
"Không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, vả lại lần ở vương triều Hạo Nhiên, chính Chu Thánh đã tự mình ra tay diệt sạch hết tất cả môn đồ của mình."
"Chỉ bằng việc này thôi đã chứng minh không phải Chu Thánh."
"Nếu như là Chu Thánh thật, sao ông ấy lại muốn làm như thế? Ông ấy muốn trường sinh, muốn tạo ra sát nghiệp, vậy tất nhiên có thể giết chết ta, thuận theo mong mỏi của người đọc sách bóp chết ta."
"Đầu tiên là phá huỷ cội nguồn của Nho đạo, lại chém tám phần môn đồ của chính mình, tại sao Chu Thánh lại muốn làm như vậy? Mục đích mà ông ấy hướng đến là vì cái gì?"
"Học sinh đúng thật nghĩ không thông, cũng không nghĩ ra nổi."
Giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu chắc như đinh đóng cột.
Hắn vốn dĩ chưa từng hoài nghi Chu Thánh.
Bởi vì Chu Thánh không có bất kỳ lý do gì để làm ra những chuyện đó cả.
Nếu như Chu Thánh muốn trường sinh, cần phải tạo ra sát nghiệp, hiến tế cho Tà Thần, đổi lại kéo dài sinh mệnh, như vậy thì Chu Thánh hoàn toàn có thể xoá bỏ Hứa Thanh Tiêu đi là được.
Bởi vì mình chính là trở ngại lớn nhất cho con đường trường sinh của ông ấy.
Hơn nữa, cho dù như thế nào, thì tại sao Chu Thánh lại phải đồ sát môn đồ?
Giết sạch hơn tám phần mười môn đồ đó.
Tàm phần mười.
Gần như diệt sạch căn cơ của mình rồi.
Bị thần kinh chắc?
Theo lời của Hứa Thanh Tiêu, Tuân Tử lại lần nữa giật cần câu, ngay lập tức một con cá béo khác lại mắc câu.
Mà ánh mắt của Tuân Tử, cùng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa Thánh?"
"Ngươi biết tại sao chỗ này có ít người câu cá đến không?"
Tuân Tử không đáp lại câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu, mà tự dưng hỏi một câu ngoài chủ đề nói chuyện.
"Tại sao?"
Hứa Thanh Tiêu cũng bình tâm lại, hắn nhìn về hướng Tuân Tử, tò mò hỏi.
"Bởi vì cá ở đây khó câu."
"Ngươi biết tại sao lại khó câu không?"
Tuân Tử cho câu trả lời, đồng thời cũng hỏi vặn lại Hứa Thanh Tiêu.
"Tại sao?"
Hứa Thanh Tiêu lại hỏi.
"Bởi vì cá ở đây ăn nhiều mồi ngon, quen mồm rồi thì không mắc câu nữa."
"Muốn câu được cá, thì phải dùng mồi câu ngon hơn."
Tuân Tử lên tiếng.
Nói đến đây, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Ngươi cho rằng, Chu Thánh đồ sát môn đồ để lúc đoán ai là kẻ đứng đằng sau màn, sẽ không ai ngờ đến sẽ là Chu Thánh sao?"
"Có lẽ chính ngươi cũng không ngờ được rằng, đồ sát môn đồ, chính là hy vọng ngươi có suy nghĩ này."
"Dĩ nhiên Chu Thánh không ngu xuẩn đến như vậy, nếu như chỉ hy vọng ngươi tin ông ta thì sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém này đâu."
"Giết môn đồ, không phải vì ngươi, mà vì chuyện khác, nhưng mà nhân tiện khiến ngươi càng tin ông ta..."
"Thì càng tốt."
"Với cả, chuyện Thánh Nhân đời thứ tư cũng do ông ta nói cho ngươi biết đúng không?"
"Hứa Thánh."
"Có đôi khi, rất nhiều chuyện, ngươi có thể tự mình suy nghĩ thử xem."
"Đừng mù quáng tin tưởng vào lời của bất cứ kẻ nào, cho dù là ta, hay là ông ta."
"Hơn nữa ngươi cũng không cần để ý đến kẻ đứng đằng sa là ai, chỉ cần ngươi tin tưởng chính bản thân ngươi, trở thành Văn Thánh mới của Đại Nguỵ, như thế dù kẻ đứng đằng sau có là ai, đều không thể trở thành kẻ địch của ngươi được."
Tuân Tử nói đến đây, cũng nói tất cả ý tứ của mình ra.
Kẻ đứng đằng sau là ai, thật ra cũng không quan trọng.
Quan trọng là mình phải mạnh lên, trở thành cường giả thật sự, vượt qua tất cả các Thánh Nhân, đấy mới là vương đạo.
Lời của Tuân Tử, Hứa Thanh Tiêu lý giải, cũng hiểu.
Tất cả chỉ là Hứa Thanh Tiêu không thể nào tiếp nhận được mà thôi.
Kẻ đứng đằng sau.
Là Chu Thánh?
Hắn thật sự không thể nào tiếp nhận được.
Nhưng bây giờ quay đầu lại suy nghĩ cho thật cẩn thận, đúng thật có ba điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, lúc trước khi mình gặp Chu Thánh, Chu Thánh rõ ràng muốn để mình bước vào Thánh đạo của ông ấy.
Sau này giải thích là hy vọng mình mau chóng thành Thánh sớm một chút để cứu vớt sinh linh.
Bây giờ nghĩ lại đây đúng thật có chút vấn đề, chẳng qua đối phương là Thánh Nhân, có thể giải thích như vậy.
Thứ hai, tại sao Chu Thánh lại phải đồ sát môn đồ?
Người đọc sách trong thiên hạ, sau khi bị giết sẽ mang đến náo động đến như thế nào, chính mình có lẽ không hiểu rõ, nhưng Chu Thánh chắc chắn sẽ rõ.
Nhưng ngay trong tình huống đó, Chu Thánh vẫn muốn đồ sát, điểm này đúng thật có sự đáng nghi.
Mặc dù Chu Thánh đã giải thích rõ ràng, nguyên nhân là vì Lý Thánh, nhưng bây giờ nghe Tuân Tử một hồi, Hứa Thanh Tiêu đúng thật là cảm thấy có vấn đề.
Về phần điểm thứ ba, chính là Chu Thánh ra vẻ rất muốn nhờ mình tìm ra chân linh và chân ý của ông ấy.
Tất cả thông tin đều do Chu Thánh báo cho mình biết.
Nhưng rốt cuộc có quan hệ gì với Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu cũng không rõ lắm.
Rốt cuộc Chu Thánh có phải kẻ đứng đằng sau màn hay không.
Hứa Thanh Tiêu càng không rõ.
Là Chu Thánh hay là Lý Thánh, trong thoáng chốc, Hứa Thanh Tiêu không thể nào phán đoán ra được.
"Tiên sinh, bất luận là Lý Thánh, hay là Chu Thánh thì mục đích của bọn họ rốt cuộc là vì cái gì?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Giờ hắn vẫn có chút choáng váng.
Dù là Lý Thánh hay là Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu vẫn thật sự muốn biết mục đích của hai người này là gì.
Rốt cuộc có cái gì mà khiến đến cả Thánh Nhân cũng phải động tâm đến thế?
"Trường sinh."
Tuân Tử lạnh nhạt trả lời.
Lý do của Chu Thánh cũng giống như Lý Thánh.
"Trường sinh như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Trường sinh hắn biết, nhưng phương pháp làm thế nào mới được trường sinh thì Hứa Thanh Tiêu mù tịt.
Nghe lời này.
Tuân Tử chậm rãi đáp.
"Liên quan đến ba đại Hung Thần."
"Ba đại Hung Thần đều nắm giữ ba cách để trường sinh khác nhau, có liên quan đến số mệnh của sinh linh."
"Cụ thể là như nào, lão phu cũng không rõ, nhưng có một nơi chắc chắn ghi lại cách để trường sinh."
Tuân Tử nói, ông ta cũng không biết cách để trường sinh là cách như thế nào, nhưng mà cũng biết được một vài chuyện khiến Hứa Thanh Tiêu cũng có chút thông hiểu.
Không đến mức mù tịt như lúc trước.
Biết có người vì trường sinh, nhưng không biết làm sao để trường sinh.
"Chỗ nào?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Trung châu tiên tàng."
Tuân Tử đáp lại bình đạm.
Trung chân tiên tàng?
Một khắc này.
Hứa Thanh Tiêu trầm hẳn xuống.
Loanh quanh luẩn quẩn vẫn kéo đến Trung châu tiên tàng.
Cảm giác có rất nhiều chuyện, dường như đều có thể móc nối vào với nhau vậy.
Hứa Thanh Tiêu yên lặng ngồi ở bên bờ hồ.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đánh thẳng vào tầm nhận thức của mình.
Đặc biệt là chuyện của Chu Thánh.
Hắn không biết lời Tuân Tử nói là thật hay giả.
Cũng không biết lời Chu Thánh nói là thật hay giả nốt.
Mỗi một người nói đều rất có đạo lý.
Nhưng mỗi một người đều có thể đang nói dối.
Chân tướng thật sự, rốt cuộc là gì.
Mà lúc này.
Đông châu, có một tin tức cũng truyền đến Đại Nguỵ.
Phật môn đang trên đường.
Tiến vào Đại Nguỵ.