Như vậy chỉ còn lại giả thiết thứ hai, phủ Nam Dự có cấp trên động tay động chân.
Nhưng giả thiết này cũng rất nhỏ.
Nếu đúng thật là vậy, sao phải vội vã phái người đi lùng bắt như thế? Hoàn toàn có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa mà.
Có người cố ý bao che, thì Ngô Ngôn có thể chạy được.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc suy nghĩ.
Đến cuối cùng, hắn nghĩ đến một loại giả thiết.
Có một người, hắn không phải người cầm quyền phủ Nam Dự, nhưng thân phận của hắn rất cao, có thể gây ảnh hưởng đến một vài người, hoặc nói cách khác, người này có thể mua chuộc được nha dịch trông coi nhà giam.
Mà người này, chắc chắn không dùng tiền để mua chuộc.
Trọng phạm như thế, dùng tiền không thể giải quyết được, nếu như dùng tiền có thể giải quyết, thì Bạch Y Môn đã sớm động thủ rồi.
Nhất định là một người có thân phận đặc biệt cao.
Thông qua cách mồi chài khác, khiến sai dịch trông coi động tâm.
Là người nào, nói cái gì mà có thể vượt qua được sức mạnh tiền bạc?
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nghiêm túc nhớ lại.
Hắn đã đọc qua hồ sơ vượt ngục của Ngô Ngôn, ban đầu là do Lý Hâm đưa cho mình xem.
Nội dung không viết gì nhiều, nhưng giờ nghĩ lại, tất cả nội dung đều hiện lên ở trong đầu.
Tình tiết phá án cũng có.
Hứa Thanh Tiêu nhớ lặp đi lặp lại cái chi tiết phá án này.
Ngô Ngôn sau khi bị giam vào trong ngục, có trọng binh canh gác, xương tỳ bà bị xuyên qua, vả lại trong cơ thể có ngân châm ghìm sức lực lại, khiến hắn không thể phát huy được sức mạnh của Võ đạo.
Ngô Ngôn vượt được ngục, là do ngân châm bị đẩy ra ngoài.
Nhưng sau khi đã bị ghim tất cả sức mạnh lại, sao có thể đẩy ngân châm ra ngoài được chứ?
Là có người nào đó đã rút ngân châm của hắn ra.
Nhưng dưới sự canh gác của trọng binh, ai có thể rút ngân châm của hắn ra?
Là người trong nội bộ.
Người canh gác hắn ta có thể làm được.
Thoáng chốc, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu hướng chiều sâu suy luận vào nhân vật, hắn bắt đầu giả lập mình là nha dịch.
Một người tuổi tầm trung niên.
Lăn lộn nửa đời làm nha dịch.
Thiếu tiền là điều không tránh khỏi, nhưng làm nha dịch mấy chục năm, biết rõ có có những loại bạc có thể tham, cũng có loại bạc không thể tham.
Nếu muốn gặp phạm nhân một lần, dùng chút tấm lòng là xong ngay.
Nhưng trọng phạm như vậy, bất luận là ai, có đưa thứ tốt gì cho mình, mình cũng không dám làm loạn, dù sao cũng có vô số ánh mắt đang nhìn đó, ai dám đi làm chuyện hiểm nguy này?
Huống hồ bảo mình đi rút ngân châm trên người phạm nhân.
Đây cũng không thể.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi suy nghĩ, hắn thế mình vào nội tâm của một nha dịch độ tuổi trung niên, đứng ở góc độ của hắn để suy nghĩ vấn đề này.
Nha dịch tuổi tứ tuần, chẳng làm nên trò trống gì, ăn cơm nhà quan, nhưng tiền triều đình cho không nhiều, mỗi ngày về nhà, không khéo còn bị thê tử càm ràm vài câu.
Thê tử oán hắn không biết tranh thủ, tiền đồ của con cái thì mù mịt, đặc biệt là con trai sắp đến tuổi cắp sách đến trường rồi, học tư thục thì đắt, hơn nữa còn không biết có duyên với đọc sách không.
Không đi học tư thục thì tương lai sẽ giống y mình như đúc, trở thành một tên nha dịch, cha truyền con nối, cả đời này cũng chỉ như vậy thôi.
Cứ cho là được đi học tư thục, nhưng không được thầy giỏi chỉ dẫn, cũng chẳng có thiên phú cao giỏi nào hết, lãng phí tiền, không bằng xếp cho nó một mối hôn sự ổn ổn, ít nhất không đến nỗi cô độc cả đời.
Hầy, nếu như con ta được đi đọc sách thì tốt biết bao.
Hứa Thanh Tiêu nhập vai càng lúc càng sâu.
Càng lúc càng sâu.
Đột nhiên.
Hứa Thanh Tiêu mở mắt.
Hắn đã biết ai thả Ngô Ngôn ra rồi.
Nghiêm Lỗi.
Hứa Thanh Tiêu lại một lần nữa trầm mặc.
Đúng.
Nghiêm Lỗi.
Có thể khiến một nha dịch tuổi trung niên xốc nổi làm ra chuyện đại mạo hiểm đi nhổ ngân châm trên người Ngô Ngôn, chắc chắn dùng ngân lượng là không được.
Tiền nhiều cũng cần có mạng mà tiêu.
Có cho mười vạn lượng bạc trắng thật đi chăng nữa, ngươi tiêu thế nào, tiêu lúc nào, đều có người nhìn chằm chằm.
Một khi Ngô Ngôn vượt ngục, tất nhiên phủ Nam Dự sẽ điều tra rõ chuyện này rồi.
Cho rằng cái gì phủ Nam Dự cũng không để ý đến hả?
Một khi không phải vấn đề liên quan đến tiền tài, vậy sẽ liên quan đến vấn đề đời sau.
Chính là vấn đề đời sau của mình được đi đọc sách.
Cái này còn hơn cả tiền tài, hơn nữa cũng không ai tra ra được.
Vừa lúc, ngay tại lúc đó, người ở trong phủ Nam Dự cũng chính là Nghiêm Lỗi.
Ông ta không phải đột nhiên đến phủ Nam Dự.
Mà đã đi vào trong phủ Nam Dự từ sớm rồi.
Là ông ta, thả Ngô Ngôn đi.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn nhìn Tuân Tử, trong ánh mắt ngập tràn sự quái dị không nói thành lời.
Nghiêm Lỗi là ai? Đại nho của Văn cung Đại Nguỵ.
Nói như vậy, lại liên quan đến kẻ đứng đằng sau văn cung.
Mà kẻ đứng đằng sau văn cung chính là Lý Thánh.
Thánh Nhân đời thứ tư.
Ông ta vẫn luôn để ý đến mình sao?
Nghi hoặc hết cái này đến cái khác xuất hiện, trong thoáng chốc Hứa Thanh Tiêu không biết nên suy nghĩ như thế nào.
Chỉ đành nhìn Tuân Tử nói.
"Xin hỏi tiên sinh."
"Người giật dây, có phải Lý Thánh hay không?"
Hứa Thanh Tiêu không muốn vòng vo nữa.
Hắn nhìn Tuân Tử hỏi thẳng.
Người giật dây rốt cuộc là ai.
Có phải Thánh Nhân đời thứ tư hay không?
Ngay từ khởi đầu đã để ý đến mình, người có thể đoán được tương lai chắc chắn là Thánh Nhân, đến cả Nghiêm Lỗi cũng thành quân cờ của ông ta, còn che giấu đến tận bây giờ, người này có khả năng rất lớn chính là Lý Thánh đang khống chế văn cung Đại Nguỵ.
Nhưng hắn vẫn muốn hỏi Tuân Tử một tiếng.
Nhưng Tuân Tử hít một hơi thật sâu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Tại sao ngươi đến tận bây giờ vẫn cho rằng Lý Thánh là người đứng đằng sau màn?"
"Lý Thánh."
"Nếu như sống được đến bây giờ, đó là sống tròn được năm ngàn năm."
"Ông ta có còn sống không, lão phu thật lòng cũng không dám chắc, nhưng thà nói một Thánh Nhân sống năm ngàn năm đứng ở sau màn điều khiển tất thảy."
"Thì thà lão phu đi tin một Thánh Nhân sống năm trăm năm đang đứng ở đằng sau màn điều khiển tất cả còn hơn."
Tuân Tử chậm rãi nói.
Kẻ đứng đằng sau là ai, ông ta cũng không rõ lắm, cũng không có đủ chứng cứ.
Nhưng lời ông ta nói giống như sét đánh giữa trời quang, đánh mạnh xuống đầu Hứa Thanh Tiêu.
Chu Thánh?
Chu Thánh chính là kẻ đứng đằng sau?
Vậy càng không thể.
"Không, như vậy càng không thể."
Hứa Thanh Tiêu thề thốt phủ nhận, hắn không có chút chần chừ nào đã phủ nhận việc Chu Thánh là người đứng đằng sau, bởi vì này vượt qua thuyết âm mưu quá rồi.