Còn nữa, tại sao Triệu đại phu lại biết chỗ giấu dị thuật?
Là muốn chiếm được di bảo của Võ đế ư?
Chuyện này hiển nhiên là không thể nào, Bạch Y Môn muốn tìm một người đồng thời tu luyện dị thuật âm dương có khó quá không?
Trình Lập Đông cũng học được dị thuật rồi đó chứ?
Đối với người bình thường mà nói rất khó được tiếp xúc với dị thuật, nhưng đối với Bạch Y Môn mà nói, muốn có dị thuật cũng không khó lắm.
Hơn nữa đấy còn là tổ chức tạo phản, không lẽ lại không đào tạo ra được một người tu luyện sức mạnh âm dương?
Tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn mình?
Tại sao Ngô Ngôn lại muốn giao dịch với mình?
Những chuyện đó đều tồn tại điểm bất hợp lý, Ngô Ngôn dựa vào gì mà đảm bảo mình sẽ làm việc cho hắn ta?
Quan trọng nhất là, mình đã đồng ý với Ngô Ngôn rồi, nhưng mình còn chưa đi tìm Bạch Y Môn, ngược lại, sau này Bạch Y Môn còn tự tới tìm mình.
Điều này chứng minh, Bạch Y Môn đối với chuyện này cũng hời hợt không quan tâm lắm.
Không.
Không phải.
Có người đứng đằng sau điều khiển hết thảy, bất luận là mình, hay là Bạch Y Môn đều trở thành quân cờ của hắn.
Còn có một chuyện quan trọng nất.
Vì sao.
Mình có thể nhập phẩm chỉ qua một đêm.
Chuyện này, Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ nghĩ tới, bây giờ nghe Tuân Tử nói, Hứa Thanh Tiêu mới ngẫm lại chỗ này.
Chuyện mình một đêm đã nhập phẩm.
Ban đầu còn cho rằng mình có thiên phú dị phẩm, sinh ra đã có duyên làm người đọc sách.
Nhưng vấn đề là, mình vừa mới là người đọc sách, chưa làm thơ viết văn bao giờ, dựa vào gì mình đã nhập phẩm được rồi?
Nhờ vào Thiên địa văn cung sao?
Này cũng không thể, rõ ràng sau khi mình bước vào Nhất phẩm mới đánh thức được Thiên địa văn cung.
Mà không phải đánh thức được Thiên địa văn cũng rồi mới bước vào Nhất phẩm.
Hứa Thanh Tiêu đơ ra.
Hắn thật sự không biết nên nói gì.
Tất cả mọi chuyện đều hiện lên lướt qua trong đầu hắn, có rất nhiều rất nhiều chuyện, đúng thật có vô vàn điểm phi lý.
Mà những phi lý này lại không phải bỗng nhiên xuất hiện.
Mọi thứ đều có vẻ không dính dáng gì nhiều đến mình hết, nhưng sau khi nghe xong lời Tuân Tử nói.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ, những chuyện nhìn qua hết sức phi lý đó gộp lại thành ẩn ý có kẻ đứng đằng sau màn.
Đang khống chế tất cả.
Ngay từ lúc bắt đầu sơ khai, đã có người khống chế chính mình, mỗi một bước mình đi đều nằm trong vòng đối phương đã tính sẵn.
Kẻ này.
Là ai.
Hứa Thanh Tiêu cảm thấy sởn cả tóc gáy, đúng là sởn tóc gáy lên thật.
"Chuyện này, tiên sinh nghe được từ đâu?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Tuân Tử, hỏi như vậy, hắn không lập tức thừa nhận, mà chất vấn Tuân Tử, chuyện này từ đâu nghe ngóng được.
"Bắt đầu từ lúc ngươi viết được thiên cổ văn chương thì lão phu đã luôn để ý đến ngươi rồi."
"Một phần là chuyện ai cũng biết, tiện tay điều tra cái là ra."
"Còn phần lớn đều do lão phu phỏng đoán ra được, không dám nói chính xác hoàn toàn, nhưng chắc chắn được tám, chín phần mười."
Tuân Tử trả lời.
Mà câu trả lời này, khiến Hứa Thanh Tiêu lần nữa rơi vào im lặng.
Phần lớn chuyện đúng là đều có thể điều tra ra rõ, đã đến cảnh giới Thiên địa đại nho há lại chẳng tra ra được một vài chuyện sao?
Về chuyện giao dịch với Ngô Ngôn này, ngẫm chắc là do đoán được.
Nhưng mà, cho dù là như thế nào, Hứa Thanh Tiêu vẫn không nhịn được hít một hơi thật sâu.
"Tại sao kẻ đó lại chọn ta?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Tuân Tử nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
Nếu như có người ngay từ khởi đầu đã chọn mình.
Thì Hứa Thanh Tiêu rất muốn hỏi một câu.
Tại sao kẻ đó lại lựa chọn mình?
Mà không lựa chọn người khác?
Ý nghĩa của việc chọn mình nằm ở chỗ nào?
Một tên nha dịch, có gì tốt mà chọn?
Nếu muốn chọn thật, ở trên đời này có rất nhiều người còn ưu tú hơn hắn, ví dụ giống như Hoa Tinh Vân, cũng giống như cái tên Vương Triều Dương kia, tên đó cũng giỏi hơn mình mà?
Trừ khi còn một khả năng khác.
Hắn biết mình là người xuyên không đến.
Nhưng đấy căn bản là không thể nào, chuyện xuyên không này, đến bản thân còn cảm thấy phi lý, mà có biết thật đi chăng nữa thì có sao nào? Hắn dựa vào đâu cho rằng mình hợp với Nho đạo?
"Hắn cũng nhìn thấy được tương lai."
"Giống như Đại Thánh Nhân vậy."
Tuân Tử chậm rãi nói.
Chỉ bằng một câu, làm sáng tỏ tất cả.
Lời này làm Hứa Thanh Tiêu hiểu thông rồi, đối phương nhìn thấy được tương lai, thấy được mình, cho nên chọn mình.
"Là Thánh Nhân đời thứ tư đúng không?"
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
Nếu đã nói đến nước này rồi, có một số việc cũng không cần phải che giấu nữa.
Nhưng Tuân Tử không đáp, chỉ nhìn Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Ngươi phải nghĩ cho thật kỹ, nếu như đến cả nghĩ ngươi cũng không nghĩ, rất nhiều chuyện cũng không cần phải nói tiếp nữa."
"Nghĩ thử xem, ai là kẻ đứng ở đằng sau màn."
Tuân Tử trả lời, ông ta cũng phủ nhận đó có phải là Thánh Nhân đời thứ tư không, càng không thừa nhận đó là Thánh Nhân đời thứ tư.
Theo lời của Tuân Tử.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt, hắn đang suy ngẫm.
Bắt đầu hồi ức lại ngày đầu tiên mình xuyên đến đây.
Cũng suy ngẫm lại toàn bộ những chi tiết nhỏ mà Tuân Tử nhắc đến thêm một lần nữa.
Tất cả mọi thứ.
Đều phải bắt đầu từ chỗ Ngô Ngôn dần lên.
Nếu như không phải Ngô Ngôn, thì mình sẽ bị đánh đến tổn thương, như vậy mình cũng không nghĩ đến chuyện đi tu luyện dị thuật, cũng không có chuyện đằng sau.
Ngô Ngôn vượt ngục ra ngoài.
Ai giúp hắn vượt ngục?
Ngục giam bên trong Nam Dự phủ có kém đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để Ngô Ngôn vượt ngục thoát ra được.
Đặc biệt còn là một tên phản tặc tu luyện dị thuật.
Đây là thành viên của tổ chức tạo phản đấy, chỉ cần nhìn lúc đó Trình Lập Đông muốn tóm cổ Ngô Ngôn đến mức nào là rõ, phủ Nam Dự rất để ý đến Ngô Ngôn.
Nhưng tại sao trong sự giám sát gắt gao đến thế, Ngô Ngôn vẫn chạy thoát được?
Cũng chỉ có hai loại giả thiết.
Bạch Y Môn ra tay.
Nhưng giả thiết này không lớn lắm, nếu như Bạch Y Môn ra tay, sớm cũng phải mang tình báo đi rồi.
Ngô Ngôn chết hay không không quan trọng.
Quan trọng là Bạch Y Môn muốn chiếm được di bảo của Võ đế.
Cho nên không có giả thiết này.