Ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt nói.
"Hứa Thánh."
"Ngươi không cần phải đề phòng ta."
"Nhưng mà ngươi không tin lão phu cũng là chuyện bình thường."
"Vậy cứ xem như đây là ngươi cảm thấy hứng thú với Đại Thánh Nhân đi."
Tuân Tử rất bình tĩnh, cũng không buồn để ý việc Hứa Thanh Tiêu đề phòng ông ta.
"Văn cung của Vương Triều Dương thật ra lão phu cũng rất tò mò, Thiên Địa văn cung thật sự không phải cái đấy."
Tuân Tử nói, ông ta không biết Thiên Địa văn cung do Vương Triều Dương mang đến rốt cuộc có địa vị gì, nhưng ông ta biết, Thiên Địa văn cung thật không phải toà văn cung kia.
"Tại sao?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi thẳng, dựa vào cái gì mà Tuân Tử lại một mực chắc chắn rằng Thiên Địa văn cung thật sự không phải toà văn cung kia.
"Thiên Địa văn cung thật phải là nơi phong ấn bảy vị đồ đệ của Đại Thánh Nhân."
Tuân Tử đáp.
Lời này khiến Hứa Thanh Tiêu giật mình thảng thốt.
Thậm chí đến cả cái này Tuân Tử cũng biết?
Tóm lại thì ông ta là ai? Tại sao lại biết nhiều chuyện như vậy?
"Bảy đồ đệ?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Tuân Tử, ông ta cũng đáp lại ngay lập tức không có vòng vo.
"Đại Thánh Nhân."
"Chính là vị Nho Thánh đầu tiên xuất hiện ở trời đất này."
"Vị Thánh Nhân này sinh ra ở thời đại hắc ám, là thời đại hắc ám nhất của nhân tộc, nói đúng hơn thì, là thời đại hắc ám nhất của thiên địa."
"Tà thần sống lại, tàn sát trăm dân muôn họ, mưu tính phục sinh lại ba tôn Hung Thần cổ xưa, nhưng cuối cùng lại bị Đại Thánh Nhân trấn áp tru sát, bảy đồ đệ của ngài ấy cũng đồng quy vu tận cùng ba tên tà thần."
"Nhưng Đại Thánh Nhân cũng biết, trận náo động này chưa kết thúc hoàn toàn, vì vậy ngài ấy bằng thủ đoạn nghịch thiên của mình, phong ấn bảy đồ đệ của mình vào trong Thiên Địa văn cung, để bảo tồn chân linh của bọn họ."
"Đợi một người."
Tuân Tử kể lại bí mật động trời.
"Đợi ai?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Thánh Nhân thật sự."
Tuân Tử chậm rãi nói, sau đó ánh mắt của ông ta rơi vào người Hứa Thanh Tiêu.
"Thánh Nhân thật sự?"
Câu đáp án này khiến Hứa Thanh Tiêu không biết làm gì.
Hắn không rõ ý này là ý gì.
"Đại Thánh Nhân trước khi chết đã nhìn thấy một góc của tương lai, trong tương lai ba đại hung thần sẽ sống lại hoàn toàn."
"Đến lúc đó vạn vật trong thiên địa này sẽ bị tận diệt, mặt đất nổ tung, bầu trời vĩnh viễn chìm trong hắc ám, hải dương sẽ bao trùm lên hết thảy."
"Không có bất cứ sinh linh nào có thể sống sót, mà vào thời đại bọn chúng sống lại, sẽ có một người xuất thế cứu vớt sinh linh khắp thiên hạ."
Giọng của Tuân Tử vô cùng điềm tĩnh.
Hứa Thanh Tiêu nghe xong thì chẳng biết nên nói gì.
Bởi vì cái kịch bản này đúng là cổ lỗ sĩ rồi, không có tý mới mẻ nào hết.
"Nói cách khác, Đại Thánh Nhân đã đoán được trong tương lai sẽ xuất hiện một vị Thánh Nhân mới, cho nên phong ấn bảy đồ đệ lại, hy vọng có thể đi cùng vị thánh nhân đó phong ấn ba tên hung thần đó lại một lần nữa?"
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi như vậy.
Lời này lại khiến Tuân Tử lắc đầu nói.
"Không phải phong ấn, mà giết sạch."
Tuân Tử đáp.
"Vậy đổi cách khác, người đạt được Thiên Địa văn cung chính là chúa cứu thế trong tương lai?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Đúng."
Tuân Tử gật đầu, ngữ khí chắc chắn nói.
"Đến cả Đại Thánh Nhân còn không giết được hung thần, Thánh Nhân hậu thế này có thể giết được hả?"
"Hơn nữa, cứ nói trước mắt đi, chẳng biết hung thần đang ở chỗ nào, tất cả đều là lời đồn đại từ thời thượng cổ, độ đáng tin quá thấp."
Hứa Thanh Tiêu đưa ra hai nỗi nghi hoặc.
Đầu tiên, Đại Thánh Nhân chính là vị Thánh Nhân đầu tiên của thiên địa, Nho đạo nhất phẩm, Võ đạo nhất phẩm, loại người này trên đời đã vô địch thiên hạ rồi, nội Thánh ngoại Vương, đã đạt đến trình độ này còn chưa giết được Hung Thần đâu đấy.
Mình dựa vào cái gì mà giết được Hung Thần cơ chứ?
Thì bởi mình có tu luyện thêm Tiên đạo á? Vô lý vừa thôi.
Song cũng có một điểm ở ngay chính đây, mấy thứ này giống như tiểu thuyết thần thoại, không có chút đáng tin nào hết, nhưng cũng chẳng có tý dấu vết manh mối nào cả.
Bằng bây giờ mà nói.
Năm đại châu có động tĩnh gì không?
Mỗi ngày đều nói có yêu ma náo động có yêu ma rục rịch, nhưng mà yêu ma thì ở đâu nào?
Huống hồ còn cái gì mà Tà Thần với chả Hung Thần.
Căn bản chẳng có động tĩnh nào hết.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới cảm thấy quái lạ.
"Đây là tương lai do tận mắt Đại Thánh Nhân nhìn thấy, lão phu cũng không rõ lắm."
"Về chuyện Hung Thần."
"Đúng thật là quá mức xa xăm, xa xăm đến nỗi không thể dùng tháng năm để hình dung so sánh, có Hung Thần thật hay không đúng thật vẫn là một ẩn số."
"Nhưng Hứa Thanh, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rằng có rất nhiều chuyện vô cùng quái lạ sao?"
Tuân Tử dùng giọng đều đều nói.
"Quái lạ?"
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, nhìn Tuân Tử.
Mà Tuân Tử cũng chậm rãi lên tiếng.
"Một năm trước, tại sao Ngô Ngôn lại xuất hiện ở huyện Bình An?"
"Tại sao hắn lại vượt ngục thành công?"
"Tại sao Ngô Ngôn đánh ngươi một chưởng, ngươi còn có thể sống được đến mười hai canh giờ nữa?"
"Tại sao ngươi biết được chỗ dị thuật được cất giấu?"
"Tại sao Ngô Ngôn lại làm giao dịch với ngươi?"
"Tại sao qua một đêm ngươi đã nhập phẩm?"
"Những chuyện đó ngươi đã từng nghĩ đến chưa?"
Tuân Tử nói từng chuyện xưa đã qua ra.
Nói đến đây, Hứa Thanh Tiêu ngơ ngác đến chết sững cả người.
Tại sao Ngô Ngôn lại xuất hiện ở huyện Bình An?
Vì hắn ta muốn đến làm giao dịch cùng Bạch Y Môn.
Đây là chuyện Hứa Thanh Tiêu điều tra ra được.
Nhưng trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu bác bỏ luận điểm này.
Vì, tại sao Ngô Ngôn lại phải đến huyện Bình An làm giao dịch?
Bạch Y Môn trải dài khắp thiên hạ, trong phủ Nam Dự cũng có người của Bạch Y Môn, sau khi vượt ngục, sao sau không cùng Bạch Y Môn giao dịch luôn?
Với cả, Ngô Ngôn chạy thoát ra kiểu gì? Canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có Bạch Y Môn giúp đỡ thì hắn ta dựa vào gì mà chạy thoát được?
Đúng thế.
Vấn đề này, chính mình chưa từng nghĩ đến.