"Tuân Tử."
Hứa Thanh Tiêu lại gần, khẽ hành lễ với Tuân Tử.
Hắn đã là Bán Thánh, Tuân Tử chỉ là một Thiên Địa đại nho, theo lý thuyết thì không cần phải làm như thế, nhưng xưa nay Hứa Thanh Tiêu không phải người quan trọng hóa phân chia phẩm cấp làm gì.
Tuân Tử là một người đọc sách chân chính, mặc dù ông ta chưa giúp mình bao giờ, nhưng Tuân Tử có tư tưởng của chính ông ta, có ý trí của một người quân tử.
Tất nhiên đối mặt với một vị tiền bối như vậy, Hứa Thanh Tiêu làm lễ cũng chẳng sao hết.
Người kia sau khi nghe thấy giọng nói.
Phản ứng đầu tiên cũng không phải đứng dậy, mà cẩn thận từng chút một nâng lưỡi câu lên, sau đó đột nhiên trong chớp mắt thẳng tay giật cần câu lên.
Một con cá béo cắn câu.
Thả con cá vào trong giỏ.
Lúc này Tuân Tử mới đứng dậy, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa Thánh, tại sao ngài lại đến đây?"
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Tuân Tử hơi bất ngờ, đồng thời cũng lập tức đáp lễ lại.
Tính cách của Tuân Tử rất thanh tịnh, không thích bất cứ điều thị phi nào, không có việc gì sẽ đi câu cá, cuộc sống thường ngày trôi qua vô cùng sung túc.
Nhưng còn chưa đợi Hứa Thanh Tiêu nói, sắc mặt của Dương Hổ lập tức thay đổi.
"Đại nhân."
"Ông ta chính là Vương Bác Thông."
Dương Hổ nhấp một ngụm nước bọt, đứng sát bên cạnh Hứa Thanh Tiêu hạ thấp giọng xuống nói.
Lời này nói xong, tươi cười trên mặt Hứa Thanh Tiêu cũng hơi cứng ngắc lại một chút.
Tuân Tử chính là Vương Bác Thông?
Hắn lướt mắt nhìn Dương Hổ, Dương Hổ khẽ gật đầu, sắc mặt chắc chắn mười mươi.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ.
Cả một chặng đường hắn đều suy nghĩ xem Vương Bác Thông này là ai.
Tại sao ông ta lại biết nhiều chuyện liên quan đến Đại Thánh Nhân vậy?
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng từng nghĩ đến một vấn đề.
Đó chính là nếu đối phương biết chuyện môn đồ của Đại Thánh Nhân, mình lại đến tìm đối phương xem thế nào. Xem liệu có chứng thực được một vài chuyện rồi hay chưa?
Ít nhất là việc mình nhận được truyền thừa của Đại Thánh Nhân.
Nếu như lai lịch của đối phương không bình thường, như vậy có giấu bằng giời cũng không giấu được.
Nhưng nếu như đối phương quả thật chỉ là một người bình thường, chẳng qua chỉ đọc mấy cuốn sách cổ mà thôi thì đơn giản hơn rồi.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu ngàn tính vạn tính.
Cũng tính không ra cái Vương Bác Thông kia lại là Tuân Tử.
Này thì...
Giọng nói của Dương Hổ vọng vào tai Tuân Tử.
Trong chớp mắt Tuân Tử cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, mà nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong mắt mang theo ý cười.
"Xem ra lão phu đoán không sai."
"Hứa Thánh à, thời tiết như thế nào, nếu như Hứa Thánh không bận việc gì thì không bằng câu cá cùng lão phu? Cùng nhau cảm nhận niềm vui thả câu, nhỉ?"
Tuân Tử đã không có bất cứ kinh ngạc nào, còn mời Hứa Thanh Tiêu đến câu cá.
"Được."
Từ trong bất ngờ tỉnh dậy, Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức trấn định lại tâm trạng, hắn không suy nghĩ gì thêm, đi thẳng đến bên cạnh Tuân Tử, không chê mặt đất bẩn thỉu dơ dáy trái lại còn ngồi bệt xuống.
"Đại nhân, để thuộc hạ đi mua hai cái ghế cho ngài nhé."
Dương Hổ muốn đi mua hai cái ghế cho Hứa Thanh Tiêu.
"Không cần, ngươi cứ về trước đi."
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, bảo Dương Hổ về trước.
"Vâng."
Dương Hổ không kỳ kèo, nếu như tìm được Vương Bác Thông thì nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành.
Dương Hổ vừa rời đi.
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, cũng khua khua cần câu giống Tuân Tử, ném lưỡi câu quay trở lại trong hồ.
Hai người thật giống như chẳng có việc gì cần nói với nhau vậy.
Phải qua một lúc lâu.
Cuối cùng, lưỡi câu động, nhưng Tuân Tử cũng không vội giật cần câu lên, mà chậm rãi nói.
"Hứa Thánh, có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi luôn đi."
Sắc mặt của ông ta vô cùng điềm tĩnh.
Nói thế, Hứa Thanh Tiêu thở phào một hơi, hắn nhìn thoáng qua Tuân Tử, sắc mặt bình tĩnh.
Trong thoáng chốc, hắn cũng chẳng biết nên hỏi cái gì.
Không thể nào tưởng tượng nổi, cái người Vương Bác Thông kia lại chính là Tuân Tử.
Này đúng thật khiến hắn chẳng biết nên nói gì hơn.
Nhưng mà, đợi một hồi, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vẫn không khỏi vang lên.
"Xin hỏi Tuân Tử, tại sao lại dùng tên giả."
Hứa Thanh Tiêu hỏi ra nỗi nghi hoặc thứ nhất của bản thân ra.
Nhưng Tuân Tử lắc đầu, nhìn thoáng Hứa Thanh Tiêu một cái: "Đấy không phải dùng tên giả, tên thật của lão phu vốn là Vương Bác Thông."
Đáp án Tuân Tử đưa ra khiến Hứa Thanh Tiêu sửng sốt.
Đúng thật, Tuân Tử là tôn xưng của người đời, cũng giống như việc về sau có người gọi bản thân mình là Nhân Thánh vậy, cũng không sao hết.
Nhưng này khiến cho Hứa Thanh Tiêu hơi ngượng nghịu.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều nữa, mà nhìn Tuân Tử nói.
"Tuân Tử, chuyện môn đồ của Thánh Nhân có thật hay không?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Nhưng mà Tuân Tử không đáp lại ngay, mà kéo lưỡi câu, ngay đó con cá đã bị ông ta kéo lên, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ là một cái kéo lên hết sức nhẹ nhàng.
Cá cắn câu.
Hứa Thanh Tiêu nhìn hết thảy, có chút trầm mặc.
Người kia cũng không có bất kỳ kiêng nể gì hết, nói thẳng.
"Là thật."
"Cố ý đợi ngươi."
"Chắc hẳn ngươi đã nhận được truyền thừa của Đại Thánh Nhân rồi nhỉ?"
"Nếu như lão phu đoán không lầm, là Thiên địa văn cung."
"Nếu không thì ngươi đã không đến đây tìm lão phu rồi."
Tuân Tử dùng một câu đã phá vỡ một trong những bí mật lớn nhất của Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là.
Sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ sự thay đổi nào, mà lắc đầu nói.
"Hứa mỗ không rõ lời này của tiên sinh có ý gì."
"Thiên địa văn cung chẳng phải đang ở trong Đại Nguỵ rồi đó sao?"
"Hơn nữa Hứa mỗ hôm nay đến tìm tiên sinh, chủ yếu là vì Vương Triều Dương."
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Cho dù đối phương biết hay không biết thì đã sao, mình cũng sẽ không thừa nhận.
Thiên địa văn cung liên quan đến quá nhiều thứ, sao có thể nói toẹt ra được?
Nhưng chỉ bằng lời này, Tuân Tử cũng không có bất cứ biểu tình nào, trái lại còn có cảm giác đã dự kiến được sẵn rồi.