Những năm gần đây, Man tộc vốn chẳng cần suy nghĩ về vấn đề nông nghiệp, cũng không cần lo nghĩ về vấn đề mậu dịch giao thương gì đó, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đã giúp bọn họ giải quyết tất cả vấn đề.
Tập trung vào việc phát triển binh lực là được.
Cũng chính vì như vậy mà bây giờ Man tộc có vốn liếng chuẩn bị đánh nhau.
Nếu không thì mới mấy chục năm, dựa vào cái gì mà Man tộc có tư cách đánh trận chiến này?
Cho nên, điều mà đại tướng quân Man tộc lo lắng không phải là quốc lực Đại Ngụy mà là đang lo nhất phẩm Đại Ngụy.
Đây mới là thứ khiến ông ta lo lắng.
Câu này vừa dứt, quốc sư Man tộc trầm mặc.
Còn Man vương, ông ta nói:
“Nhất phẩm Đại Ngụy không thể nào ra tay được.”
“Đây là tin tức chính xác.”
“Chẳng qua lần này, mục tiêu của chúng ta không phải là vì chiếm đất của Đại Ngụy.”
“Mà là đồ sát.”
“Dùng máu của bách tính Đại Ngụy đến tế cho thần linh Man tộc chúng ta, đổi lại nhất phẩm Man tộc.”
“Trận chiến này, không chiến cũng phải chiến.”
Man vương lên tiếng, ông ta nói ra thái độ của mình. Trong lúc nhất thời, quốc sư lại càng thêm trầm mặc.
Còn đại tướng quân Man tộc, ông ta lại lộ ra vẻ mặt khát máu:
“Vương thượng nói không sai, dùng máu của bách tính Đại Ngụy để tế cho thần linh Man tộc ta.”
Ông ta rất hiếu chiến.
Cực kỳ muốn xâm lược Đại Ngụy, giết cho chết hết.
“Được, trước tiên không nói đến những chuyện này.”
“Các ngươi cũng đã xem qua bản đồ bố trí rồi.”
“Bản vương hỏi các ngươi, bao lâu thì có thể giết đến bên ngoài kinh đô Đại Ngụy được?”
Man vương lên tiếng, ông ta hỏi như vậy.
Câu này vừa dứt, đại tướng quân Man tộc không nghĩ ngợi gì mà nói:
“Một tháng.”
“Chỉ cần một tháng là có thể giết đến kinh đô.”
“Chẳng qua cái này cần phải có công thành khí mới nhất, có sự trợ giúp của công thành khí này, trong thời gian một tháng là có thể giết đến ngoài kinh đô Đại Ngụy.”
Đại tướng quân Man tộc thốt ra lời thề son sắt như vậy.
“Không.”
Man vương lắc đầu, hắn trực tiếp bác bỏ.
Câu này vừa dứt, đại tướng quân Man tộc lại không nhịn được mà cau mày.
“Vương thượng, thời gian một tháng thật ra đã là rất nhanh rồi, còn nếu muốn nhanh hơn nữa thì gần như là không thể nào, chúng ta cứ đi theo thẳng vào đó, nếu như không có thay đổi gì thì thời gian một tháng đã là nhanh lắm rồi.”
Đại tướng quân Man tộc giải thích nói.
Thật ra thời gian một tháng có ít nhiều là do ông ta nói dối, dù sao thì cũng là tuyên chiến với Đại Ngụy, lấy quốc lực bây giờ của Đại Ngụy thì ít nhất cũng cần đến hai ba tháng.
Nhưng vì có thể thể hiện chính mình, ông ta lại nói khoác là một tháng.
Chỉ là Man vương lắc đầu nhìn về phía đối phương.
“Ý của bản vương không phải là chậm, mà là nhanh lên.”
“Lần xâm lấn này là để huyết tẩy dân chúng Đại Ngụy.”
“Thời gian một tháng này là quá nhanh, cần phải chậm một chút, ba bốn tháng, giết vào từ phía Bắc, bản vương muốn các ngươi đi đến nơi nào, nơi đó không được còn một ngọn cỏ. Tất cả bách tính Đại Ngụy đều phải chết.”
“Nữ tử làm nô, nam tử huyết tế, nhất là con nít, đặc biệt là con nít, cần phải hiến tế cho thần.”
“Bản vương không cần ngươi nhanh như vậy, đến kinh đô Đại Ngụy trong vòng bốn tháng là được.”
Man vương lên tiếng nói vậy.
Nghe câu này xong ngược lại lại khiến cho hai người ngạc nhiên.
Chẳng qua đây không phải là một việc khó, hai người kia lập tức gật đầu nói đồng ý.
“Mong vương thượng yên tâm.”
“Được.”
“Bây giờ các ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, làm sao để chia cắt tài vật.”
“Nhớ cho kỹ, nhất định phải sắp xếp quân nhu, đi đến nơi nào đều phải quét hết toàn bộ vàng bạc bảo thạch nơi đó.”
“Bản vương còn muốn xây một toà hoàng cung mới.”
“Còn có nữ tử, nghe nói hoàng đế Đại Ngụy có ba ngàn phi tần, bản vương muốn có ba vạn.”
“Các người đã hiểu chưa?”
Man vương lên tiếng, còn chưa bắt đầu đánh mà ông ta đã nghĩ xem mình muốn gì, còn tính toán cho tương lai.
“Mong vương thượng yên tâm.”
“Mấy chuyện này tất nhiên thần sẽ sắ xếp hợp lý.”
“Chẳng qua nữ tử Đại Ngụy da mịn thịt mềm, thật ra chơi chẳng vui gì cả, chỉ tùy tiện chơi đùa đôi chút đã chết rồi, thần lại cảm thấy không bằng cứ để cho các tướng sĩ đun lên nấu ăn, vậy tốt hơn nhiều.”
Đối phương nói vậy, làm cho người ta ghê tởm một hồi.
“Ngươi thì biết cái gì.”
“Da mịn thịt mềm mới tốt, làm cho các nàng tuyệt vọng mới khiến cho người ta vui vẻ.”
“Được rồi.”
“Đừng dài dòng như vậy, đi chuẩn bị sách lược chiến đấu đi.”
Ông ta nói vậy, không muốn dài dòng tiếp nữa.
“Thần, cáo lui.”
Đại tướng quân rời đi.
Còn quốc sư Man tộc, ông ta cũng chậm rãi rời đi.
Chỉ là vẻ mặt của quốc sư Man tộc lại có hơi khó coi.
Ông ta cảm thấy bây giờ không thích hợp để xuất chinh.
Quá gấp gáp.
Chưa có bất kỳ sự chuẩn bị gì.
Cứ tùy tiện xuất quân như vậy sẽ dễ mang đến mầm tai vạ.
Đừng để đến lúc đó, rõ ràng là cuộc chiến xâm lấn nhưng lại bị người ta đánh ngược lại đến quốc đô, vậy thì phiền lắm.
Chẳng qua ông ta biết sở dĩ Man vương có tự tin như vậy là vì có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên ủng hộ.
Hai đại vương triều đã tặng cho Man tộc sự tự tin.
Nhưng sự tự tin này.
Làm cho ông ta rất lo lắng.
Cực kỳ lo lắng.
Cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Nguỵ.
Bên bờ hồ Thanh Thuỷ.
Hứa Thanh Tiêu đi cùng với Dương Hổ đến đây.
Mục đích tới chỗ này là để tìm Vương Bác Thông.
Nhưng khiến Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc là ở đây lại gặp được người quen.
Tuân Tử.
Đúng thế.
Cách đó không xa có một ông lão đang thả câu, đó chính là Tuân Tử...
Điểm khác biệt là Tuân Tử ăn mặc rất bình thường, chỉ khoác một manh áo tơi, bên cạnh đặt một giỏ chuyên để đựng cá.
Hơn nữa khí chất trên người Tuân Tử cũng vô cùng bình thường, không có chút khí chất nào của Thiên Địa đại nho hết.
Cảm giác đầu tiên khiến cho người ta cảm thấy đó chỉ là một ngư dân tầm thường.
Nói thật, nếu như chưa gặp Tuân Tử, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ không cảm nhận được người này chính là một vị Thiên Địa đại nho.