Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1168 - Chương 1168: Bí Ẩn Về Vương Bác Thông, Có Liên Quan Đến Đại Thánh Nhân? Man Tộc Xâm Lấn (4)

Chương 1168: Bí Ẩn Về Vương Bác Thông, Có Liên Quan Đến Đại Thánh Nhân? Man Tộc Xâm Lấn (4)

Hắn đi vào vương cung, hành lễ với Man vương rồi nói:

“Bái kiến Man vương.”

Người đàn ông đeo mặt nạ lên tiếng, tay cầm mớ bản đồ bố trí dày cộm kia lên.

“Tiên sinh khách khí rồi.”

Man vương cực kỳ kích động nhưng vẻ ông ta lại cố khắc chế vẻ kích động của mình, tươi cười đáp lại như vậy.

Đồng thời, ánh mắt của ông ta cũng không được mà nhìn về phía mấy tấm bản đồ bố trí thật dày kia.

Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ kích động.

Nhìn thấy ánh mắt hừng hực của Man vương, người đàn ông đeo mặt nạ cũng không vòng vo mà trực tiếp đặt bản đồ bố trí trước mặt Man vương.

“Man vương, đây là bản đồ bố trí biên cảnh Đại Ngụy, có bộ bản đồ này rồi, chúng ta sẽ có thể xâm lấn Đại Ngụy dễ như trở bàn tay.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói vậy.

Còn Man vương thì lại càng thêm kích động nói:

“Có tiên sinh giúp đỡ, chuyện xâm lấn Đại Ngụy đúng là dễ như trở bàn tay.”

“Quốc sư, đại tướng quân, trước tiên các ngươi hãy nghiên cứu kỹ bản đồ này một chút.”

“Ta sẽ nói vài chuyện với tiên sinh.”

Man vương lên tiếng nói vậy.

Câu này vừa dứt, hai người kia cũng nhanh chóng lấy bản đồ bố trí đi, kiểm tra xem là thật hay giả.

Cùng lúc đó, người đàn ông đeo mặt nạ lên tiếng:

“Man vương, bản đồ bố trí cũng đã đưa đến rồi, xin hỏi khi nào Man vương khởi binh?”

Người đàn ông đeo mặt nạ dò hỏi.

“Chờ sau khi kiểu tra bản đồ bố trí xong sẽ xác định phương án.”

“Không tệ lắm thì có thể xuất binh.”

“Quan trọng vẫn là xem xem kết quả giảng pháp của Phật môn thế nào.”

“Nếu như Phật môn giảng pháp thua chúng ta sẽ lập tức xuất binh, xem như là viện trợ cho Phật môn, còn nếu như Phật môn giảng pháp thắng, tộc ta cũng nên chuẩn bị hết sức một phen.”

Man vương lên tiếng đáp lại.

Câu này nói xong, người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu, sau đó hắn lại tiếp tục nói thêm.

“Man vương, Hoài Ninh thân vương nói nếu như có thể thì đừng lạm sát người vô tội, dù sao lần xâm lấn Đại Ngụy này cũng không phải là vì cướp đoạt quốc thổ mà là vì nhất phẩm phá cảnh đan.”

Hắn nói như vậy.

Nhắc nhở Man vương đừng nên lạm sát người vô tội.

Chỉ là nghe xong câu này, Man vương lắc đầu nói với vẻ khó xử.

“Tiên sinh, đâu phải ngài không biết tướng sĩ Man tộc ta ai nấy cũng nhiệt liệt nóng nảy, không giết làm sao có thể phát huy được uy danh của Man tộc ta?”

“Hơn nữa con dân Đại Ngụy đều là đám tiện nhân cứng đầu, nếu như không giết thì sẽ phát kháng đến cùng, điểm này bản vương không đồng ý.”

Man vương lên tiếng, khi đối diện với người đàn ông đeo mặt nạ, ông ta không e ngại chút nào, cũng không thèm che che giấu giấu.

Giết là giết, không giết là không giết.

Ngeh nói như vậy, người đàn ông đeo mặt nạ cũng chẳng có chút không vui nào, hắn lên tiếng nói:

“Vậy thì tùy theo ý Man vương đi.”

“Dù sao thì con dân Đại Ngụy chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi, chết thì chết đi, chỉ cần có thể hoàn thành kế hoạch, chết sạch cũng không sao cả.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói vậy, hắn ta không quan tâm nhiều như vậy, chết một đám bách tính Đại Ngụy thì có liên quan gì đến hắn đâu?

Nghe hắn nói vậy, Man vương gài lòng khẽ gật đầu.

Rất nhanh sau đó.

Quốc sư và đại tướng quân đi đến, vẻ mặt bọn họ bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy Man vương, trong phút chốc, hai người trao đổi ánh mắt một chút, ý bên trong chính là bộ bản đồ này không có vấn đề.

Thấy được tín hiệu này, Man vương lập tức vô cùng vui mừng nhìn về phía người kia nói:

“Tốt lắm.”

“Tiên sinh đúng là có thủ đoạn thông thiên, bộ bản đồ này không có vấn đề.”

“Chậm nhất một tháng sau, Man tộc sẽ tiến công Đại Ngụy.”

Man vương có hơi hưng phấn.

Năm đó Đại Ngụy bắc phạt đã đánh cho Man tộc tan tác, bây giờ là thời điểm phản kích của bọn họ.

“Ừ, nếu như bản đồ không có vấn đề, vậy thì tại hạ sẽ cáo lui trước.”

“Man vương đừng đưa tiễn.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong câu này liền biến mất tại chỗ, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau khi đối phương rời đi xong.

Man vương thở ra một hơi dài, nhanh chóng thu nụ cười trên mặt lại nhìn về phía quốc sư và tướng quân, nói với vẻ mặt lạnh như băng:

“Lần này đã có bản đồ bố trí rồi, lần tiến công Đại Ngụy này chắc chắn bao nhiêu phần?

Man vương hỏi.

Nhìn về phía quốc sư.

“Hồi hoàng thượng, nếu như không có bản đồ bố trí thì khả năng thắng chắc chỉ có chừng sáu thành, bây giờ có bản đồ bố trí rồi, ít nhất sẽ nắm chắc được tám thành.”

“Chẳng qua, vương thương à, thật ra thần vẫn cho rằng bây giờ không thích hợp để tiến công Đại Ngụy.”

“Bây giờ quốc vận Đại Ngụy mạnh như rồng, nếu như chúng ta tùy tiện ra tay thì rất có thể sẽ bị Đại Ngụy kiềm chế.”

Quốc sư lên tiếng, thật ra ông ta cũng không hi vọng Man tộc phát động chiến tranh, ít nhất thì không nên lập tức phát động chiến tranh.

Chỉ là câu này vừa dứt, đại tướng quân đứng ở một bên lại không nhịn được cười lạnh.

“Cái này cũng sợ mà cái kia cũng sợ?”

“Dựa vào cái gì mà Man tộc phải sợ?”

“Đại Ngụy bắc phạt hại Man tộc ta tử thương vô số, nếu như không nhờ có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên viện trợ thì chỉ sợ Man tộc ta cũng không còn rồi.”

“Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, thế hệ trẻ của Man tộc cũng đã tưởng thành, lại thêm lần này, chúng ta đâu phải chỉ chiến đấu một mình, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng dốc hết sức viện trợ cho chúng ta.”

“Về mặt lương thảo, chúng ta vô cùng sung túc.”

“Bảy trăm vạn tướng sĩ dũng mãnh, có thể đủ để càng quét Đại Ngụy hàng chục lần.”

“Nếu như thật sự muốn nói sợ thì điều mà ta lo lắng nhất chính là nhất phẩm Đại Ngụy.”

Đại tướng quân Man tộc lên tiếng, trong lời nói của ông ta lộ ra vẻ tự tin vô cùng.

Đồng thời cũng nói ra nguyên nhân vì sao Man tộc dám mài kiếm.

Đúng là như vậy, năm đó Đại Ngụy chém giết Man tộc dẫn đến chuyện hai nước đều đại thương nguyên khí, nhưng sau lưng Man tộc có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên viện trợ đấy.

Sự viện trợ của bọn họ khiến cho Man tộc có thể phát triển nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment