Còn chuyện thứ tư.
Chính là chuyện Thần Võ đại pháo.
Chuyện này xem như đơn giản nhất, chỉ cần có đầy đủ nguyên vật liệu thì sẽ có thể luyện chế ra Thần Võ đại pháo.
Một chiếc Thần Võ đại pháo nhất phẩm là thứ trước mắt mà hắn định làm ra.
Lại làm thêm mười chiếc Thần Võ đại pháo nhị phẩm cùng với một trăm chiếc Thần Võ đại pháo tam phẩm.
Như vậy, vương triều Đại Ngụy sẽ có thể quét ngang Bắc Man.
Nếu như dọn sạch Bắc Man thì quốc vận Đại Ngụy sẽ được tăng lên một khoảng lớn cộng thêm nếu như thắng Phật môn kia, quốc vận cũng sẽ được gia trì lên một mức khủng khiếp.
Cho dù không ngưng tụ được long đỉnh Trung châu thì cũng không xê xích gì nhiều.
Bốn chuyện kia chính là những chuyện tiếp theo cần phải làm.
Phật môn giảng pháp đứng thứ nhất, điều tra thánh nhân đời thứ tư đứng thứ hai, quét ngang Bắc Man đứng thứ ba, Tiên tàng Trung châu đứng thứ tư.
Ngay vào lúc Hứa Thanh Tiêu xác định rõ suy nghĩ của mình.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
“Vương gia.”
“Chuyện ngài bảo thuộc hạ điều tra, thuộc hạ đã tra được rồi.”
Giọng Dương Hổ từ bên ngoài vang lên.
“Ngươi đã tra ra rồi?”
Hứa Thanh Tiêu đặt cây bút lông trong tay xuống đi ra từ trong thư phòng, nhìn về phía Dương Hổ.
“Hồi vương gia, người tên Vương Bác Thông mà ngài bảo ta tìm, ta đã tìm được.”
“Đang ở ngay kinh đô Đại Ngụy.”
Dương Hổ đáp lời.
“Ở ngay Đại Ngụy?”
Lúc này lại đến phiên Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên. Lúc trước hắn có bảo Dương Hổ đi điều tra chuyện Vương Bác Thông.
Nhưng lại không ngờ tới thế mà Vương Bác Thông lại ở ngay trong kinh đô Đại Ngụy.
Vương Bác Thông.
Là người đã viết về các môn đồ của đại thánh nhân.
Tư liệu, tin tức của đám người Triều Ca, Phá Tà, tất cả đều là do Vương Bác Thông viết.
Ban đầu Hứa Thanh Tiêu cũng không tò mò gì nhiều, nhưng tên tuổi của tất cả mọi người đều là do Vương Bác Thông viết.
Thế nên đã khiến cho Hứa Thanh Tiêu tò mò một phen.
Hắn muốn gặp mặt Vương Bác Thông một lần.
Xem cuối cùng thì người này là ai.
Nhưng điều mà hắn không ngờ đến chính là thế mà người này lại ở ngay kinh đô Đại Ngụy. Đây đúng là điều làm cho người ta kinh ngạc.
“Hồi vương gia, người này chỉ là một phu tử bình thường, thuộc hạ đã cho người điều tra, bây giờ ông ta đang thả câu ở ngay bên hồ Thanh Thủy, có cần bảo ông ta đến gặp ngài hay không?”
Dương Hổ hỏi.
“Không cần, bản vương tự đi tìm ông ấy.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Người có thể viết ra được tin tức về môn đồ của đại thánh nhân một cách chính xác tất nhiên không phải là hạng tầm thường.
Hắn muốn đi gặp đối phương một lần.
Xem xem đối phương là ai.
Có lai lịch như thế nào.
Câu này vừa dứt, Dương Hổ cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Để vương gia tự mình qua đó ư?
Người này có lai lịch gì?
Hắn tràn ngập sự tò mò.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu đã rời khỏi vương phủ đi về phía bờ hồ Thanh Thủy.
Dương Hổ cũng lập tức đi theo.
Mà cùng lúc này.
Trong Hoài Ninh vương phủ.
Một sấp bản đồ bố trí thật dày được đặt trên bàn.
Nhìn thoáng qua tấm bản đồ bố trí này, Hoài Ninh thân vương nói với giọng bình tĩnh.
“Trong này chính là bản đồ bố trí biên cảnh Đại Ngụy.”
“Nhưng bản vương có một yêu cầu cuối cùng, không được lạm sát người vô tội. Nếu không thì, đừng trách bản vương trở mặt.”
Hoài Ninh thân vương giao bản đồ bố trí cho đối phương, nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Câu này vừa dứt, người đàn ông đeo mặt nạ không nhịn được cười nói:
“Mong vương gia yên tâm, Man tộc nhất định sẽ không lạm sát kẻ vô tội, lần chiến đấu này chỉ vì tru diệt gian thần mà thôi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói vậy.
Còn Hoài Ninh thân vương, ông ta cũng không nói nhiều, bảo người đàn ông đeo mặt nạ đem mấy thứ này đi.
Chờ sau khi người đàn ông đeo mặt nạ đem bản đồ bố trí đi.
Hoài Ninh thân vương không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.
Mấy tấm bản đồ bố trí này là thật.
Nhưng đây là bản đồ bố trí biên cảnh hồi năm năm trước.
Thay đổi rất nhiều, chẳng qua cũng có tác dụng, có thể khiến cho Man tộc vào được, tránh xung đột biên cảnh, từ đó tiến thẳng đến kinh đô.
Còn nếu như tướng sĩ Man tộc dám lạm sát người vô tội, vậy thì xem như bọn chúng tự chui đầu vào lưới.
Tất nhiên Hoài Ninh thân vương không muốn đưa mấy thứ này cho đối phương.
Nhưng vì kế hoạch, ông ta vẫn phải lấy ra. Đây là chuyện không thể làm khác hơn được, chẳng qua ông ta cũng có để lại đường sống, sao có thể đứng nhìn con dân Đại Ngụy bị tàn sát được?
Ông ta không ngu.
Nửa canh giờ sau, đến giờ hẹn.
Man tộc phương Bắc.
Hoàng cung Man tộc.
Trong vương cung vô cùng xa hoa, son vàng lộng lẫy, hai bên đại điện có bày vài món trân phẩm, đây đều là những bảo vật cướp đoạt được từ lần xâm lấn Đại Ngụy lúc trước.
Trưng bày nơi này là một sự vinh quang, cũng là một vinh dự.
Vào giờ khắc này, trong đại điện chỉ có ba bóng người.
Một người đang ngồi ngay ngắn ở vương vị, quanh người tản ra bá khí, đây là vương của Man tộc. Ông ta mặc long bào màu đen, vô cùng có khí thế, đây cũng là một vị võ giả nhị phẩm.
Mà bên dưới đại điện có hai bóng người đang đứng đó.
Một người để chòm râu dê, khoảng sáu bảy mươi tuổi, đây là quốc sư Man tộc, quốc sư Thiên Mộc A. Ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, trông cực kỳ âm hiểm xảo trá.
Một người khác thì trên người mặc áo giáp, eo có buộc trường đao.
Khoảng hơn sáu mươi tuổi nhưng tinh thần lại sáng láng, không hề có chút vẻ già yếu nào cả.
Đây là đại tướng quân Man tộc, Địch Lương, cũng là một vị võ giả nhị phẩm, chiến tranh xâm lược năm đó là do ông ta dẫn đầu.
Cũng bởi vì vậy, ông ta được ban cho họ của vương.
Địch.
Ba người trầm mặc, Man vương ngồi trên vương vị đang dùng một chiếc cốc rượu bằng xương, xương cốt bóng loáng sáng long lanh như được làm bằng bạch ngọc vậy, đây chính là đầu lâu của đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy lúc trước.
Trải qua luyện chế, nó đã trở thành cốc rượu, nghe nói khi dùng cốc rượu này, hương rượu sẽ càng nồng hơn một chút.
Nhưng thứ như vậy cũng chỉ có đám người dã man như Man tộc mới sử dụng thôi, cực kỳ tàn ác, cũng cực kỳ đẫm máu.
Cuối cùng.
Ngay vào lúc này, một bóng dáng chậm rãi xuất hiện ở đây.
Thấy bóng dáng kia xuất hiện, Man vương lập tức đứng dậy, lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
Là người đàn ông đeo mặt nạ.