Đợi sau khi điều tra xong, Lư quốc công lại càng thêm chấn động.
Cách đây hai trăm bảy mươi lăm dặm xuất hiện một cái hố sâu, đây mới là uy lực thật sự.
Trước đó đều chỉ là lực xung kích mà thôi.
Đây mới là nơi bộc phát.
“May mà là ở đây, nếu như cái này xuất hiện ở bất cứ một tòa thành nào của Đại Ngụy thì chỉ sợ đều sẽ phải chết vô số người, nửa tòa thành cũng bị san bằng.”
Lư quốc công hãi hùng khiếp vía. Ông ta thấy rất may vì đối phương chỉ dẫn thiên lôi ở vùng đất hoang vu này thôi.
Nếu không, nếu như dùng cái này ở một tòa thành phủ nào đó thì nửa tòa thành sẽ biến mất, đến lúc đó mới là phiền phức thật sự.
Chẳng qua nếu thật sự có người dám làm vậy thì nhất phẩm Đại Ngụy không phải chỉ ăn chay.
Họ sẽ lập tức bắt đối phương lại rồi giết luôn.
Nửa canh giờ sau.
Lư quốc công không suy nghĩ gì nhiều, ông ta mang theo đám người trực tiếp rời đi.
Điều tra đã xong rồi, chẳng tìm được bất kì manh mối khí tức gì, chỉ nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này.
Mà cùng lúc đó.
Trong Bình Loạn vương phủ Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu giấu Thần Võ đại pháo vào bên trong Hạo Nhiên văn chung.
Thứ này không thể nào phơi ra tùy tiện được, lỡ như bị mấy tên nào đó có mắt không tròng rót một tia linh khí vào, đây chẳng phải là hủy thiên diệt địa à?
Đoán chừng toàn bộ kinh đô Đại Ngụy sẽ bị san bằng hết một phần ba.
Đó mới chính là thiên tai đại họa.
Sau khi trở lại vương phủ.
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vào trong thư phòng.
Hắn có chuyện cần phải làm.
Chuyện quan trọng chính là lên kế hoạch cho tương lai.
Chuyện Văn cung để giải quyết sau đi, trong giống như không có chuyện gì nhưng trên thực tế thì lại có rất nhiều chuyện.
Nói thật, sớm biết như vậy Hứa Thanh Tiêu thà rằng không giết đám người Văn cung kia.
Ít nhất thì đám người này chỉ làm mình thất ghét mà thôi.
Không giống bây giờ, Văn cung đã bị trừ tận gốc nhưng phiền phức lại đến nhiều hơn.
Nếu như Văn cung Đại Ngụy vẫn còn thì ít nhất chuyện Phật môn Đại Ngụy cũng có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, chuyện thiên hạ đại loạn cũng sẽ không xuất hiện.
Hắn cũng không cần phải vội vã chế tạo Thần Võ đại pháo như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều cùng nhau bay đến, thật ra chỉ có một câu thôi.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu làm rõ từng chuyện một, hắn muốn xử lý từng bước một.
Chuyện quan trọng bây giờ chính là chuyện dị thuật.
Hứa Thanh Tiêu không quên chuyện này, hắn nhất định phải nhanh chóng lấy được Bát Bảo Phật Liên, sau đó sẽ giải quyết được chuyện tai họa dị thuật.
Tránh cho hắn cứ lo lắng sợ hãi mãi.
Theo tình hình hiện tại mà nói thì đoán chừng chuyện muốn lấy được Bát Bảo Phật Liên sẽ rất khó.
Phật môn sẽ cho mình sao?
Không nói đến chuyện Phật môn ghét mình nhưng ít nhất thì Phật môn chắc sẽ không có hảo cảm với mình.
Muốn lấy được Bát Bảo Phật Liên chỉ có thể dùng trí để lấy.
Mà điểm quan trọng của dùng cái trí này chính là ngay vào lúc Phật môn giảng pháp.
Tính thời gian thì không mất bao lâu nữa Phật môn sẽ tiến vào Đại Ngụy, tiến hành lần giảng pháp cuối cùng.
Chỉ cần thắng Đại Ngụy thì trên cơ bản xem như giảng pháp đã hoàn toàn thắng lợi, mà khí vận của Phật môn cũng sẽ hoàn toàn hưng thịnh. Đến lúc đó, Phật môn vào Trung châu ở, đoán chừng sẽ là chuyện không thể ngăn cản được.
Vì vậy Hứa Thanh Tiêu đã chậm rãi đặt bút trên tờ giấy trắng.
“Phật môn giảng pháp.”
Đây là chuyện cực kỳ quan trọng, bất luận hắn có biết giảng pháp hay không thì chuyện này hắn cũng nhất định phải nắm bắt thời gian để nghiên cứu.
Chuyện thứ hai chính là chuyện liên quan đến thánh nhân đời thứ tư.
Chu thánh có nói, bàn tay phía sau màn chính là thánh nhân đời thứ tư. Ban đầu, Hứa Thanh Tiêu cũng không tin. Dù sao thì thánh nhân đời thứ tư cũng cách đây khoảng năm ngàn năm, không phải nói không tin ông ta sống năm ngàn năm.
Mà là nếu như thánh nhân đời thứ tư vẫn luôn sống đến bây giờ thì vì sao ông ta lại không ra mặt?
Ông ta không ra mặt là đang có ý gì đây?
Coi như ông ta đã nhập ma thì thân là thánh nhân, có ai dám chất vấn ông ta? Là một vị thánh nhân đương thời, tất cả lời nói đều là chân lý, có ai dám chất vấn ông ta?
Nhất định phải trốn phía sau màn?
Điều này rất giống với chuyện Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, cho dù thế nhân có nói ông ta tàn bạo thế nào thì chỉ cần ông ta không chết, vẫn luôn khống chế Tần quốc thì ai dám tạo phản chứ?
Giả chết trốn ở sau màn, bảo người ta chủ động đi tạo phản? Đây không phải là ăn no không có chuyện gì làm à?
Điểm này Hứa Thanh Tiêu có nghĩ mãi cũng không thông, chỉ sợ chuyện này có liên quan đến thiên địa, đây là điều duy nhất có thể giải thích.
Mà muốn điều tra về thánh nhân đời thứ tư thì cũng không có đầu mối. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Thật ra Vương Triều Dương xuất hiện chính là một cơ hội.
Một vị thánh nhân hai mươi tuổi hơn nữa lại còn là á thánh, cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu đang ghen ghét hắn nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ muốn thành thánh khó đến thế nào.
Đời sau của đại thánh nhân thì thế nào chứ?
Tên Vương Triều Dương kia chắc chắn có vấn đề, hơn nữa lại còn có liên quan rất lớn với thánh nhân đời thứ tư.
Đương nhiên đây chỉ là do hắn tự suy đoán thôi.
“Thiên địa văn cung.”
Hứa Thanh Tiêu chầm chậm viết bốn chữ này trên tờ giấy trắng. Muốn biết được nơi ẩn náu của thánh nhân đời thứ tư, hắn nhất định phải đánh nhau cho thật tốt với tên Vương Triều Dương kia.
Chuyện thứ ba.
Chính là chuyện tiên tàng Trung châu.
Mặc dù không biết cuối cùng thì trong tiên tàng Trung châu đang cất giấy bảo vật gì nhưng chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ được.
Muốn có được tiên tàng Trung châu thì nhất định phải ngưng tụ ra long đỉnh Trung châu.
Nếu không cho dù có địa đồ cũng không dùng được, hơn nữa hắn lại còn phải tự mình đi đến Tiểu Lôi Âm tự một chuyến.
Võ đế đã từng nói, trước khi ông chết đã từng đi đến Tiểu Lôi Âm tự.