Đối với người bình thường mà nói, chắc chắn sẽ chọn nhận lấy, dù sao xác suất một phần một vạn đúng là quá thấp, đánh cược một phen nâng giá trị bản thân lên gấp bội.
Nhưng đối với phú thương mà nói, đó không phải xác suất một phần một vạn, mà là một phần hai, hắn không dám đánh cược, yên ổn sống một đời an bình vô lo vô nghĩ.
Nếu đánh cược thua, là đánh mất cả một đời.
Đối với Thánh Nhân thì cũng là đạo lý này.
Giết mình, có lẽ kế hoạch sẽ kéo chậm lại, cũng sẽ có ảnh hưởng, nhưng ít ra so với giữ mình còn sống thì tốt hơn nhiều, nhỉ?
Một điểm này, Hứa Thanh Tiêu nghĩ không thông.
Trừ khi có một chuyện chỉ mình mới làm được, cho nên Chu Thánh mới để mình sống.
Nhưng cái này hoàn toàn là đã sai còn thêm sai.
Phi lý.
Thoáng chốc, Hứa Thanh Tiêu càng nghĩ càng rối.
Vấn đề này có lẽ mình phải quay về huyện Bình An một chuyến, có lẽ tất cả gút mắc mới tháo bỏ được.
Trước mắt, bản thân mình không cần phải suy nghĩ quá nhiều chuyện như vậy.
Đột phá cảnh giới.
Duy chỉ có sức mạnh mới là vĩnh hằng của tất cả, cũng là gốc rễ của tất cả.
Chỉ cần mình trở thành nhất phẩm Thánh Nhân thật sự, hoặc Võ giả nhất phẩm, như vậy những âm mưu quỷ kế đó, tất cả đều như mây bay.
Nghĩ tới đây.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu không nhịn được quay về phía Tuân Tử hỏi.
"Xin hỏi tiên sinh."
"Thiên Địa văn cung ấy là thứ gì vậy?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Hắc thủ đứng đằng sau có phải Chu Thánh hay không, Hứa Thanh Tiêu tạm thời để sang một bên.
Phải quay về huyện Bình An một chuyến mới có thể biết được tất cả mọi chuyện.
Hiện tại, cứ hỏi rõ một vài chuyện khác trước rồi nói tiếp.
"Đấy không phải Thiên Địa văn cung."
"Thiên Địa văn cung đã không còn tồn tại nữa rồi."
"Vương Triều Dương đúng thật có vấn đề, hắn có người đứng đằng sau lưng, có lẽ cũng chính là hắc thủ đứng đằng sau màn vẫn đang để ý đến ngươi kia."
"Nhưng mà ngươi cũng phải cẩn thận một chút, hắn chỉ là mồi câu thôi, kết cục định sẵn là thê thảm rồi."
Tuân Tử cho đáp án.
Rất nhiều chuyện, ông ta cũng không phải toàn trí toàn năng, nhưng duy nhất có thể biết được, văn cung ở chỗ Vương Triều Dương kia chắc chắn không phải Thiên Địa văn cung.
Mà hắn ta, cũng chỉ là một mồi câu mà thôi.
"Mồi câu."
Hứa Thanh Tiêu trong nháy mắt hiểu được đây là có ý gì, có người muốn viện vào Vương Triều Dương dụ mình đi ra.
Cũng giống y như việc Tuân Tử cố ý viết một vài sự tích của Đại Thánh Nhân, lừa mình đi ra đây.
Tất nhiên Tuân Tử cũng không lừa dối gì, chuyện ông ta viết là thật, do mình không giữ được bình tĩnh thôi.
"Vậy trước tiên cứ để yên cho tên Vương Triều Dương đó đúng không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nhưng Tuân Tử lắc đầu, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.
"Không. "
"Phải quản chứ."
"Hơn nữa phải ngăn chặn hắn."
"Thủ Nhân, có một việc, lẽ nào ngươi không tò mò hả?"
"Một Á Thánh hai mươi tuổi, lão phu cũng chẳng thấy hiếm lạ gì, nhưng ba ngàn đại nho, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tò mò tý nào sao?"
Tuân Tử chậm rãi lên tiếng nói.
Nói vậy, Hứa Thanh Tiêu đúng là có chút tò mò thật.
Đúng thế.
Á Thánh hai mươi tuổi, này có thể hiểu được, trong thiên địa này, sinh linh lên đến hàng tỷ, chắc chắn sẽ có một, hai người có thiên phú cực cao.
Nhưng ba ngàn đại nho thì có chút bất thường rồi đấy.
Vào thời Chu Thánh nhất mạch cường thịnh, có lẽ ba ngàn đại nho cũng cần phải tích lũy mấy trăm năm mới đủ.
Vương Triều Dương lấy đâu ra được ba ngàn đại nho thế?
Chẳng lẽ lại là Đại Thánh Nhân để lại cho hắn?
Hắn luôn miệng nói Đại Thánh Nhân là tổ phụ của hắn, cũng là tổ tiên của hắn, ở trong Đại Ngụy, thì tổ tiên gọi là tổ phụ cũng được.
Cứ cho rằng Đại Thánh Nhân là tổ phụ của hắn đi, để lại cho hắn nhiều sách do chính tay Thánh Nhân viết, đời đời kiếp kiếp đào tạo ra được một Á Thánh, điều này vẫn có thể chấp nhận được.
Ba ngàn đại nho.
Chỗ này rất kỳ lạ.
"Ý của tiên sinh là?"
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
"Chu Thánh vừa mới giết nhiều môn đồ như vậy."
"Sau đó Vương Triều Dương liền mang ba ngàn đại nho đến."
"Giữa hai chuyện này nếu bảo không liên quan gì đến nhau thì ngươi có tin không?"
Tuân Tử lại lần nữa chĩa mũi nhọn về phía Chu Thánh, chỉ là lần này, Hứa Thanh Tiêu tìm không ra bất kỳ lý do nào để giải thích.
Vì đúng là thế thật.
Chu Thánh giết nhiều môn đồ đến thế, kết quả ngay lập tức xuất hiện ba ngàn đại nho.
Nếu ở chỗ này mà không có tý mờ ám nào, đến cả bản thân Hứa Thanh Tiêu cũng không tin.
Lúc này đây, lý do đưa ra không hề gượng ép.
Hứa Thanh Tiêu cũng có hoài nghi của bản thân, nhưng Hứa Thanh Tiêu không hoài nghi Chu Thánh là kẻ đứng đằng sau, chỉ cho rằng có người mượn cơ hội lần này, động chạm tý chân tay.
Nếu như đổi thành cái góc độ này, vậy đúng thật có khả năng nhất định.
"Thủ Nhân, lão phu biết, có nguyên nhân khiến ngươi không thể nào tiếp nhận được rất nhiều chuyện, là do chính ngươi cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì."
"Nhưng mà có một vài chuyện, ngươi không biết cũng là một chuyện tốt."
"Thứ bọn họ bố trí suốt hàng trăm năm, rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không phải thứ mà chúng ta có thể biết được."
"Nhưng tóm lại không thể thoát khỏi hai chữ trường sinh."
"Nếu như không phải trường sinh thì đến cả lão phu cũng không nghĩ ra nổi, bọn họ vì sao phải trả một cái giá đắt như thế."
"Nhưng mà có một số việc, Thủ Nhân ngươi cũng đừng quên."
"Lúc trước văn cung Đại Ngụy thoát ly."
"Là muốn tạo Thánh, hiện giờ Vương Triều Dương quay về, cũng vì tạo Thánh."
"Người nào muốn tạo Thánh, lão phu cũng không rõ lắm, nhưng tạo Thánh chắc chắn là có lý do."
"Vương Triều Dương đến Đại Ngụy, không phải vì muốn thiết lập lại một thế lực Nho đạo mới, mà muốn nhờ vào đó để thành Thánh."
"Người này, ngươi nhất định phải đè bẹp hắn hoàn toàn."
Tuân Tử nói vô cùng chân thành.
"Cho dù là thế nào đi chăng nữa, Đại Ngụy, ngươi nhất định phải nắm giữ chắc chắn, chỉ cần Đại Nguỵ ngày càng lớn mạnh, quốc lực ngày một lớn, như vậy tất cả âm mưu quỷ kế, trong mắt của ngươi chỉ là mây khói mà thôi."
"Tất nhiên, nếu như ngươi có thể thành Thánh, hoặc trở thành Nhất phẩm, như vậy có thể giải quyết dễ dàng được rất nhiều chuyện."
"Nhưng mà, khi ngươi bước chân vào Nho đạo nhị phẩm, nguy cơ thuộc về ngươi sẽ ra đến hết."
"Ngươi phải suy nghĩ cho thật rõ, cũng phải suy nghĩ cho thật cẩn thận."
"Kẻ đứng đằng sau, có phải Chu Thánh hay không, lão phu không có tự tin một trăm phần trăm."
"Thánh Nhân đời thứ tư có còn sống hay không, lão phu cũng không thể chắc chắn hoàn toàn được."
"Có rất nhiều chuyện, yêu cầu tự ngươi phán đoán, cũng cần chính bản thân ngươi cân nhắc, là đúng hay sai, đều do chính bản thân người đánh giá."
Tuân Tử lên tiếng, đó là đề nghị duy nhất của ông ta.