Tóm lại là tình huống như thế nào, không được nghe người khác nói, phải do chính mình đi tìm hiểu rõ, thì mới thật sự hiểu.
Nếu không thì, Tuân Tử nói là Chu Thánh.
Chu Thánh nói là Thánh Nhân đời thứ tư.
Nếu như có một ngày, Thánh Nhân đời thứ tư đi ra, bảo là Tuân Tử.
Mỗi một người đều có lý do của riêng mình.
Nếu thật sự phải suy nghĩ, khéo cả một đời nghĩ cũng không thông.
Vẫn phải dựa vào bản thân mình bước đi từng bước một, nhưng mà Tuân Tử nói không sai.
Mình dựa vào Đại Ngụy, chỉ có Đại Ngụy lớn mạnh hoàn toàn, như vậy những khó khăn này cũng chẳng đáng gì.
Dĩ nhiên, bản thân mình mạnh lên, cũng là đạo lý bất biến vĩnh hằng.
Chỉ có hai sự lựa chọn.
Một là mình tấn thăng thành Nhất phẩm.
Hai là Đại Ngụy thống nhất Trung châu.
Không, là thống nhất thiên hạ.
Mà mấu chốt để thống nhất thiên hạ, chính là đại pháo Thần Võ.
"Đa tạ tiên sinh chỉ giáo."
Hứa Thanh Tiêu hướng về phía Tuân Tử cúi đầu.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu vẫn còn một câu hỏi cuối cùng.
"Xin hỏi Tuân Tử, ngài rốt cuộc là ai?"
Hứa Thanh Tiêu nói câu hỏi trong lòng mình ra.
Tại sao Tuân Tử lại biết nhiều như vậy?
Ông ta là ai?
Nghe vậy Tuân Tử rất lạnh nhạt quăng dây câu vào trong hồ, chậm rãi lên tiếng.
"Sau này ngươi sẽ biết."
"Nhưng mà ngươi yên tâm, lão phu không phải kẻ địch của ngươi."
Tuân Tử nói thẳng, mà nói một câu khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Có chút bất đắc dĩ.
Cũng có chút cười khổ, Hứa Thanh Tiêu lại hướng về phía Tuân Tử cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng mà ngay lúc này, giọng của Tuân Tử lại vang lên.
"Thủ Nhân."
"Ở trong Đại Ngụy."
"Còn có một người ngươi phải cẩn thận."
Tuân Tử mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu phải đề phòng một người.
"Là ai?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Hoa Tinh Vân."
Tuân Tử nhàn nhạt nói.
Nói ra một cái tên vừa xa lại cũng vừa quen thuộc.
Hoa Tinh Vân.
Lại là Hoa Tinh Vân.
Hứa Thanh Tiêu đối với cái tên này, đúng thật vừa lạ cũng vừa quen.
Lạ là do, rất lâu rồi hắn không nhìn thấy Hoa Tinh Vân, nghe nói vẫn đang làm quan ở trong triều như trước, hơn nữa bây giờ đã lên ngũ phẩm rồi.
Về phần quen, mình cũng từng gặp hắn, hơn nữa cũng từng nói chuyện qua, từ đầu đến đuôi, cũng không phát hiện ra Hoa Tinh Vân có vấn đề gì.
Tất nhiên là Hứa Thanh Tiêu không nhịn được hỏi.
"Tại sao?"
"Hắn rất lạ."
"Ba năm trước, lão phu đã từng gặp hắn, là một kỳ tài ngút trời, hơn nữa cuồng ngạo cực kỳ, còn ngông cuồng hơn cả ngươi."
"Nhưng ba năm sau, hắn đã thay đổi, thay đổi triệt để, trở nên khác hẳn lúc trước, khí tức cũng khác nhau hoàn toàn, hắn đã không còn là hắn nữa, mà thành một người khác."
"Về phần mục đích của hắn là gì, lão phu không rõ, nhưng nhất định phải đề phòng hắn."
"Nếu so sánh thì hắn còn đáng sợ hơn cả Vương Triều Dương."
"Người ngấm ngầm im lặng, mới là kẻ khủng bố nhất."
Tuân Tử nói đến đây, sau đó không nói gì nữa.
Hứa Thanh Tiêu thoáng trầm mặc.
Tin tức biết được của ngày hôm nay quá nhiều.
Trong phút chốc, có chút khó tiêu hoá hết.
"Đa tạ tiên sinh."
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi.
Cuối cùng.
Hắn rời khỏi nơi này.
Hứa Thanh Tiêu vừa rời đi.
Tuân Tử lại kéo cần câu, thêm một con cá béo nữa... lại mắc câu rồi.
Nửa canh giờ sau.
Hoàng cung Đại Nguỵ.
Trong điện Dưỡng Tâm.
Nhìn vào trong gương, Nữ Đế thoáng chỉnh lại dung mạo của mình, sau đó xác định không có vấn đề gì, lúc này mới chậm rãi đi ra từ sau mành vải.
Ngồi lên trên long ỷ.
"Tuyên, Hứa ái khanh vào trong."
Sau khi ngồi xuống, Quý Linh mở miệng, tuyên Hứa Thanh Tiêu đi vào.
Rất mau.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu đã xuất hiện ở trong điện.
"Thần, Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ."
Đi vào trong điện, Hứa Thanh Tiêu hướng về phía Nữ Đế cúi đầu, nói như thế.
"Hứa ái khanh, khanh đến thật đúng lúc, ngày hôm nay trong Đại Ngụy xuất hiện một chuyện kỳ quái, trẫm vốn định sai người đi tìm khanh."
Quý Linh lên tiếng, đúng lúc nàng cũng có chuyện cần tìm Hứa Thanh Tiêu, không ngờ Hứa Thanh Tiêu đã chủ động đến đây.
"Chuyện gì ạ?"
Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.
"Bên trong Đại Ngụy xảy ra chuyện quái lạ gì vậy?"
"Ở vùng Tây Bắc, xuất hiện một lôi cầu không xác định, phá huỷ trăm dặm lãnh thổ, Lư quốc công đã đến đó kiểm tra trước, phát hiện trong đống tàn tích còn sót lại thoang thoảng thiên lôi do Nhị phẩm của Tiên đạo dẫn ra, nhưng không phát hiện ra khí tức của bất cứ tu sĩ nào hết."
"Rất có thể là một loại pháp khí nào đó, Hứa ái khanh, có phải Tiên môn lại luyện chế ra được pháp khí quái lạ nào không?"
Nữ Đế mở miệng nói cái chuyện kỳ lạ ra.
Nghe thấy câu này.
Hứa Thanh Tiêu không khỏi sững sờ.
Hắn vẫn không ngờ rằng chuyện mình làm lại bị Đại Nguỵ phát hiện ra nhanh đến như vậy.
Có điều nghĩ lại thì cũng đúng thôi.
Cảnh tượng khủng khiếp như vậy, Giám Thiên Ti cũng không phải ăn cơm không của triều đình, trong lãnh thổ của Đại Nguỵ xảy ra chuyện gì, đương nhiên là phải biết được.
Giám Thiên Ti của Đại Nguỵ có một loại pháp khí có thể đo lường kiểm tra ra được tình hình bên trong Đại Nguỵ, nếu như xuất hiện vũ lực vượt trên Tứ phẩm tất nhiên sẽ cảm ứng được ngay tức khắc.
Chủ yếu là lo có người làm xằng làm bậy.
Nhỡ đâu có một tên Nhị phẩm ăn no rửng mô, tàn sát hàng loạt dân trong thành thì làm sao giờ?
Không khéo bị tẩu hoả nhập ma?
Đại Nguỵ có Nhất phẩm, nhưng Nhất phẩm không thể lúc nào cũng canh giữ bảo vệ khắp cõi Đại Nguỵ này được.
Cho nên Giám Thiên Ti đảm nhiệm trách nhiệm này, luyện chế ra một loại pháp khí, có thể cai quản toàn lãnh thổ Đại Nguỵ, làm một phát bay mấy trăm toà núi như vầy, xảy ra chuyện như thế, biết được đầu tiên trái lại cũng hết sức bình thường.
Nghĩ tới đây.
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
"Bẩm bệ hạ, chuyện ở Tây Bắc là do thần làm."
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng khiến Nữ Đế kinh ngạc.
"Là việc ái khanh làm?"
"Hứa ái khanh, khanh đang tu luyện Võ đạo ư?"
Nữ Đế hơi tò mò.
"Bệ hạ, thần thật sự không phải đang tu Võ đạo."
"Mà thần đang chế tạo ra một loại vũ khí."
"Tên là đại pháo Thần Võ, có thể ngưng tụ ra được sức mạnh của lôi điện, uy năng phóng ra tương đương với một kích toàn lực của Nhị phẩm."
Hứa Thanh Tiêu thản nhiên nói.
Nhưng lời này vừa nói xong, Nữ Đế chớp mắt đã bật dậy.