“A Di Đà Phật.”
"Tướng trí tuệ của Hứa thí chủ đã hiện, hẳn sớm sẽ thoát ly hồng trần, chớ để thế tục ràng buộc, nhập Phật môn ta, diệt sạch nghiệp lực của chính mình, hướng Phật quốc cực lạc, thành tựu Chính Giác."
Tuệ Giác thần tăng lại lần nữa mở miệng.
Nhưng lần này lão ta khôn hơn rồi, không nói Hứa Thanh Tiêu là chuyển thế của ai nữa, mà cứ một mực chắc chắn, Hứa Thanh Tiêu có duyên với Phật, chẳng qua đang bị thế tục ràng buộc lại.
Cần có Phật môn dẫn độ.
"Phật pháp tiểu thừa."
"Cũng xứng để độ?"
Hứa Thanh Tiêu nói, đây là câu trả lời của hắn.
Chỉ là câu này vừa ra, nháy mắt đã đưa đến một loạt tiếng ồ.
Phật pháp không chia lớn nhỏ.
Nhưng lời này của Hứa Thanh Tiêu, lại đang nhục mạ Phật môn Tây Châu là Phật pháp tiểu thừa.
Phật có giáo phái, đơn giản là cung phụng Phật khác nhau, làm chuyện khác nhau, nhưng lý niệm vẫn nhất trí.
Một câu Phật pháp tiểu thừa này của Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng đang xỉ nhục toàn bộ Phật môn khắp thiên hạ.
Giờ.
Trong kinh đô ồ hết lên.
Mọi người khe khẽ nói với nhau, đồng thời cũng chờ mong xem Phật môn sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng khiến người ta không ngờ được là.
Tuệ Giác thần tăng chỉ là khẽ nhíu mày, nhưng cũng không tức giận xỉ vả Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua sắc mặt tám trăm tăng biện kinh có chút khó coi thôi.
Bị người ta hạ nhục đến thế, sao họ lại không giận được?
Không phải vấn đề về Phật học, mà là Hứa Thanh Tiêu đang xỉ nhục Phật phát, bọn họ đương nhiên không chịu nổi rồi, nếu như là xỉ vả bọn họ, thì bọn họ lại không để bụng.
Việc này phải bàn về vấn đề tín ngưỡng.
Chẳng qua, Tuệ Giác thần tăng không nói, chúng tăng cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể nghẹn một cục tức.
“A Di Đà Phật.”
“Hứa thí chủ chấp nhất với sai lầm rồi.”
"Cách giống nhau, việc gì phải dùng đến hai lần?"
"Phật viết, thế nhân vì không biết nên mê man, vì không biết mà ngu muội, không hiểu kinh phật, không thể thức tỉnh trí tuệ thông suốt, không thể dựng minh đài, không thể nhập Phật quốc, không thể sánh vai cùng Phật."
“Hứa thí chủ là Nho đạo Bán Thánh, nhưng cũng không biết nên mê man, vì không biết mà ngu muội, vì thương sanh thiên hạ kia mà càng thêm ngu muội, trí tuệ bị lừa gạt, vì bát giới mà tự giết chính mình, vì ba độc mà trầm luân, lão nạp lập chí, nguyện phổ độ Phật pháp cho muôn sinh linh, vì thế nhân quét sạch hết thảy nghiệp chướng che mù trí tuệ."
Tuệ Giác thần tăng thể hiện dáng vẻ thương xót thế nhân.
Còn cưỡng ép vào để nói, Hứa Thanh Tiêu chấp nhất cái sai lầm của chính mình, còn muốn bảo Hứa Thanh Tiêu tuy thần là Nho đạo Bán thánh, nhưng trí tuệ còn bị che giấu, vẫn không thể giác ngộ ra được trí tuệ, nói gì đến sinh linh khắp thiên hạ này.
Cho nên ta muốn ở đây phát dương Phật pháp, để người trong thiên hạ này đều có thể giác ngộ Phật pháp.
Để cầu cho sinh linh thiên hạ này phúc trạch an khang.
Thật sự là đại từ đại bi.
Miệng đầy nhân nghĩa.
Há mồm A Di Đà Phật.
Ngậm miệng A Di Đà Phật.
Trong Thái Thượng tiên cung.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng nhìn đối phương.
Hắn không muốn nói gì nữa.
Chưa biện pháp, mình đã cho Tuệ Giác thần tăng vã mồ hôi hột, thế là đủ rồi.
Trước mắt, không cần đi khắc khẩu làm chi cho mệt.
Qua mấy ngày nữa, có rất nhiều thời gian để khắc khẩu.
Thu ánh mắt lại.
Bên ngoài kinh, đám người Tuệ Giác thần tăng vẫn tiếp tục niệm kinh Phật, chẳng qua trên Thái Thượng tiên cung vẫn có bóng mờ của đóa thanh liên đấy, phật quang không thể nào đi hết vào trong đó được.
Nhưng cũng vào lúc này.
Vô Trần đạo nhân cũng từ trong cảm ngộ tỉnh lại.
Đợi họ tỉnh táo lại hoàn toàn.
Cùng liếc nhau một cái, tiếp đó đồng loạt làm một vái thật sâu về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Đa tạ Hứa thánh, ban pháp cho ta."
Sáu người cùng nhau vái thật sâu.
Hứa Thanh Tiêu đưa ra nửa đầu của Đạo Đức Kinh, không nói để bọn họ đột phá cảnh giới, nhưng lại cho họ một loại ý nghĩ mới.
Nhờ sự dẫn dắt của ý nghĩ này, không thua gì lúc họ còn là Nhị phẩm, có người dạy họ nên tu luyện Nhất phẩm như thế nào vậy.
Tất nhiên vì vậy, sáu người vô cùng cảm kích Hứa Thanh Tiêu.
“Chư vị tiền bối khách khí.”
Hứa Thanh Tiêu hướng tới sáu người đáp lễ.
Nhưng mà còn không đợi sáu người nói tiếp cảm ơn như nào, Hứa Thanh Tiêu đã nói ngay.
“Chư vị tiền bối, kỳ thật vãn bối có một chuyện muốn nhờ, mong chư vị tiền bối giúp một tay.”
Hứa Thanh Tiêu nói, hắn không chỉ giảng thuật Đạo Đức Kinh, còn nói một Đạo kinh mới.
Một là trấn áp Phật môn chút.
Hai là giúp mấy người này mau chóng lĩnh ngộ Đạo Đức Kinh.
Nhưng mục đích chủ yếu là có chuyện muốn nhờ.
"Mời Hứa Thanh nói, nếu như giúp được, chúng ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn."
Vô Trần đạo nhân mở miệng nói đầu tiên, hỏi Hứa Thanh Tiêu muốn gì.
Năm người còn lại cũng đáp lại thế.
"Vãn bối đang cần linh kim cực phẩm, có bao nhiêu muốn bấy nhiêu."
"Cứ cho là vay đi, sau này sẽ trả lại."
Hứa Thanh Tiêu nói thỉnh cầu của mình ra.
Đúng thế.
Linh kim cực phẩm, Đại Ngụy không có nhiều linh kim cực phẩm, nhưng chắc Tiên môn cũng phải có một ít, thậm chí khéo còn nhiều hơn cả Đại Nguỵ một chút.
Suy cho cùng Tiên môn yêu cần thứ này, Đại Ngụy không để tâm đến mấy thứ này lắm.
Cũng quan tâm đến, nhưng không coi đây là vật tư quan trọng để kiếm về.
"Linh kim cực phẩm?"
Mọi người có chút tò mò, không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại muốn linh kim cực phẩm.
"Phải."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Trong phút chốc, sáu người cho nhau một cái liếc mắt, rồi sau đó mở miệng.
"Hứa Thánh, linh kim cực phẩm cũng chẳng tính là gì hết, nhưng mà thứ này trong Tiên môn chúng ta cũng ít lắm, nhưng cũng có thể đưa cho Hứa Thánh một trăm cân."
Vô Trần đạo nhân vẫn là người nói đầu tiên, đồng ý lấy ra một trăm cân.
"Trận tông chắc được tầm chín mươi cân."
"Kiếm tông khoảng năm mươi cân."
"Đan tông chắc tầm tám mươi cân."
"Phù tông hình như không có kinh kim cực phẩm, nhưng năm mươi cân thì vẫn kiếm ra được."
Năm đại tiên Nhất phẩm nói, thứ này cực hiếm, tuy bọn họ không biết Hứa Thanh Tiêu muốn dùng nó để làm gì. Nhưng vẫn cho ra câu trả lời.
Năm đại Tiên tông, lấy được tầm khoảng bốn trăm hai mươi cân linh kim cực phẩm.
Nháy mắt, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Nhất phẩm bên Như Ý Khí tông.